Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 388 - Q4 - Chương 058: Đường Ai Nấy Đi. (1)

Q4 - Chương 058: Đường ai nấy đi. (1) Q4 - Chương 058: Đường ai nấy đi. (1)

Một chiếc xe cảnh sát Trường An vắt kiệt sức chạy trên đường cao tốc, người lái xe là Trịnh Trung Lượng cả đêm không ngủ, có điều trên xe là hai vị đồn trưởng, cho nên hắn không dám lơ là, lấy đủ 120% tinh thần lái xe. Hai vị đồn trưởng nhận được thông báo lên xe đi, họ còn hoang mang chưa hiểu chuyện gì, có điều không dám hỏi nhiều, chỉ biết mệnh lệnh từ tỉnh xuống, thông báo tới cục công an báo danh, sau đó bị chở đi.

Lúc này trời còn chưa sáng, sương mù giăng giăng, khí lạnh đóng băng cả cửa kính, sau đồn trưởng còn có hai người cuộn mình ngủ say, tựa hồ đã mệt lắm rồi, ăn mặc như công nhân, trên người bốc mùi khỏ ngửi, không rõ thân phận ra sao, hẳn là không tầm thường.

Sắp rời đường cao tốc, Hạ Minh Huy đồn trưởng đồn công an Hạ Lãng mới hỏi cấp dưới: “ Trung Lượng, rốt cuộc là sao?”

“ Chuyện này tôi không quá rõ.” Trịnh Trung Lượng kẹp ở giữa không biết nói thế nào, tuy là bạn học nhưng cấp bậc chênh lệnh quá lớn, ai ngờ đám Giải Băng có thể khiến tỉnh trực tiếp ra lệnh, còn muốn hắn phụ trách liên lạc:

“ Có phải là do mấy cảnh sát tỉnh phái xuống mấy ngày trước?” Đồn trưởng Hạ nhớ lại:

“ Có phải trong khu chúng tôi có vụ án gì, tối qua nghe nói nhà hàng Hạ Phủ xảy ra chuyện, thiếu chút nữa làm thực khách ngộ độc chết?” Từ Duyệt Đạo đồn trưởng đồn công an Đông Quan biết vụ án do trung tâm 110 xử lý:

“ Đúng ạ, là vụ án đó.” Trịnh Trung Lượng không dám nói mình ở hiện trường: “ Không sao đâu đồn trưởng Hạ, chắc là muốn chúng ta phối hợp điều tra, tình hình cụ thể tôi không rõ, anh cũng biết, đám hình cảnh đó kín miệng lắm.”

Đồn trưởng Hạ hỏi:” Tôi nhớ cậu nói họ là bạn học của cậu cơ mà.”

Trịnh Trung Lượng hơi chột dạ:” Vâng, một phần ạ.”

“ À, thế thì tốt, có tình hình gì trao đổi với tôi, dù sao là ở tỉnh tới, một vài chuyện cơ sở chúng ta làm không tốt, chớ để người ta cười cho.” Đồn trưởng Hạ khéo léo nhắc:

Trịnh Trung Lượng vâng dạ, lòng nghĩ, chuyện đám Dư Tội làm kể ra, bên này không cười đã là lịch sự rồi.

Trời tờ mờ sáng tới được Khúc Ốc, nơi này chính là quê Trịnh Trung Lượng cho nên rất thông thuộc, đợi tới được nhà khách, chẳng kịp ăn sáng, Giải Băng và Triệu Ngang Xuyên đã đợi sẵn, cùng hai vị đồn trưởng bắt tay lên lầu.

Trịnh Trung Lượng gọi:” Này này Giải soái ca, trên xe còn hai vị nữa thì sao?”

“ Đưa tới phòng 307.” Giải Băng chẳng thèm quay đầu lại:

Hai vị đồn trưởng lấy làm lạ, không ngờ Trịnh Trung Lượng nói chuyện với người trên tỉnh xuống thoải mái như thế, nhìn Giải Băng tuy còn rất trẻ, nhưng khí độ hơn người, đồn trưởng Hạ lườm Trịnh Trung Lượng cảnh cáo rồi đi.

Hai vị kia là ai? Trịnh Trung Lượng mở cửa sau, đá mỗi người một phát, Lý Ngốc làu bàu cáu gắt, Lý Thuyên Dương mắt chưa mở ra đã lẩm bẩm:” Tôi ngửi thấy mùi quẩy.”

Trịnh Trung Lượng nhìn quanh, í, cách đó không xa đúng là có quán bán quẩy, chuyên phục vụ cho công nhân đi làm sớm, cái mũi này đúng là đáng tiền, cười hỏi: “ Đói rồi à?”

“ Không đói mà được à, mấy ngày qua chúng tôi ba bữa chẳng đủ no.” Lý Thuyên Dương ỉu xìu xìu kể khổ:

Lý Ngốc bị lạnh không ngủ nổi nữa, đành xuống xe làm động tác thể dụng ấp người, trông hai vị rõ thảm, áo jacket vàng, đi dép cao su, nhìn qua tưởng công nhân, nhìn kỹ, oa, đích thị là công nhân ở quê lên.

Trịnh Trung Lượng biết hai người này vất vả công cao, ôm vai kéo đi:” Đi, ăn trước tính sau, tôi mời.”

Lý Ngốc và Lý Thuyên Dương cảm động lắm, nhưng phương thức báo đáp của họ làm người ta không cảm động nổi, sữa đầu nóng hôi hổi, húp xì xụp nửa phố nghe thấy, hai ngụm hết cả bát, bảo ông chủ cho bát nữa, quẩy thì ăn nhanh hơn cả người ta rán, bác gái rán quẩy cũng cuống lên. Khách hàng trong quán không nói rồi, cứ như nhìn sinh vật ngoài hành tinh, ở đây toàn dân lao động cả, nhưng không ai đạt tới đẳng cấp này, đúng là ma đói đầu thai.

“ Ngon quá, ăn thật là no.” Lý Thuyên Dương xoa cái bụng tròn thỏa mãn vô kể.

Lý Ngốc thì hâm mộ hỏi: “ Người thành phố ngày ngày được ăn cái này à, hạnh phúc thật đấy.”

Phụt, phụt, liền mấy vị khách phun sữa đậu ra, cười sặc sụa không ăn nổi, Trịnh Trung Lượng nhìn họ đói thành như thế, không cười nổi.

Ăn một bữa gấp năm gấp bảy người ta, no tới ợ lên, dù gì cũng tinh thần hơn nhiều, tới phòng Giải Băng báo, Dư Tội ở đó, hai chàng cảnh sát quê mệt lắm rồi, giao đồ cho Dư Tội xong là ngủ luôn. Khi Lý Dật Phong và Đổng Thiều Quân ở phòng bên nghe thấy tiếng động đi sang thì họ ngủ say tít rồi, Đổng Thiều Quân trách móc Dư Tội không coi cấp dưới là người.

Dư Tội chỉ Ngô Quang Vũ và Tôn Nghệ dựa vào cửa phòng ngủ gà ngủ gật: “ Mệt thì ai chẳng mệt, xem hai tên này này, sắp chịu không nổi, đi ý kiến với tổ trưởng Giải đi.”

Mọi người cùng cười, đánh thức Tôn Nghệ đang ngủ gật, hắn càu nhàu chửi vài câu, Trương Mãnh xuống lầu mua đồ ăn sáng lên, thấy hai tên này ngủ vạ ngủ vật vung tay tát mấy phát chia đồ săn sáng cho.

Tôn Nghệ chỉ Đổng Thiều Quân, thái độ không tốt:” Cậu ... Đứng ra chỗ khác cho tôi, cứ nhìn thấy cậu là tôi liên tưởng mấy thứ không sạch sẽ, ảnh hưởng tới tiêu hóa.”

“ Đã bảo ăn không được nói tới chuyện đó, còn nói ra.” Ngô Quang Vũ bực mình đá một phát:

Đám anh em họ mà tụ tập, dù chẳng có chuyện gì cũng thành ầm ĩ, Dư Tội hỏi chuyện Trịnh Trung Lượng, biết hai vị đồn trưởng đã tới, đang thương lượng với đám Giải Băng, đoán chừng là treo đầu dê bán thịt chó rồi, trước tiên lấy danh nghĩa trúng độc che đậy vụ việc. Có điều hội nghị ấy không mấy người có tư cách tham gia, Trịnh Trung Lượng vừa cảm thán Giải Băng có vẻ sự nghiệp thuận lợi, giờ chỉ huy cả đám bạn học.

Thế là hanh rồi, không ai thèm để ý tới hắn nửa, nhất loạt dựng ngón giữa, Dư Tội chỉ Đổng Thiều Quân: “ Vụ án này chẳng liên quan gì tới thằng đó hết, mất cả tuần không làm được cái rắm còn đi hoài nghi tôi, nếu không có đồng chí Bánh Nướng sắp đặt diệu kế thì hắn xin lệnh rút quân rồi.”

“ Đúng thế, người có văn hóa thật âm hiểm.” Lý Dật Phong khen một câu:

Tôn Nghệ tò mò:” Này Bánh Nướng, khai ra trước kia âm thầm làm bao nhiêu chuyện xấu rồi, sao lại thuận tay như thế, trình độ còn cao hơn Dư Nhi một bậc.”

“ Tôi là người đàng hoàng, ai đi làm mấy trò giống các cậu, đừng suy bụng ta ra bụng người, nghiêm khắc mà nói không phải do tôi nghĩ ra, đó là thủ pháp của một vụ án.” Đổng Thiều Quân thấy mọi người đều tỏ ra hứng thú thì giảng giải:” Khi tôi thực tập ở Trường An phát sinh chuyện như thế, mấy vị thực khách ăn cơm, sau đó bỗng nhiên trúng độc, đưa vào bệnh viện, sau đó kiểm nghiệm, đúng là thức ăn biến chất, sau đó nữa người nhà làm ầm ĩ đòi bồi thường, chủ quán đành phải đền ... Vụ án này do thầy tôi tìm ra sơ hở, thức ăn biến chất là do thêm vào lượng nhỏ Atropin, ông ấy phá được vụ án này mới biết, bọn chúng chuyên dựa vào thủ đoạn đó tống tiền quán săn, kiếm được hơn trăm vạn ... Nói một cách đơn giản, viên thuốc của tôi là thủ pháp nâng cấp.”

“ Ra vậy ... Nhưng mà thứ đó cũng khiếp thật.” Trương Mãnh rùng mình, sau khi tỉnh lại xảy ra chuyện gì hoàn toàn không rõ:

“ Ái dà dà, chiêu này đi lừa chỗ nào chết chỗ đó, anh Đổng, dạy em được không?” Lý Dật Phong sán tới thỉnh giáo:

Ngô Quang Vũ chửi rủa, vì chuyện này chắc chắn không thể viết vào báo cáo vụ án, thế này Giải Băng lại ăn trọn công sức của anh em rồi, chửi Đổng Thiều Quân đi thực tập không chịu học cho tử tế, học thủ pháp phạm tội.

Bình Luận (0)
Comment