Đổng Thiều Quân cười chất phác nhìn Dư Tội, nếu không phải sợ Dư Tội làm bậy thì hắn không mang thủ đoạn này ra, nào ngờ Dư Tội trở mắt: “ Đừng nhìn tôi, đồng chí Thiều Quân, là cán bộ lãnh đạo duy nhất trong số anh em chúng ta, tôi không bao giờ ủng hộ loại chuyện này ... Đừng có đổ vấy cho chúng tôi, cảnh sát quê chúng tôi đều đơn thuần, không làm ra loại chuyện đó.”
Mọi người bị sự tráo trở của Dư Tội chọc cười, có điều cười thì cười, cũng hiểu chi tiết này không thể tiết lộ. Đang lúc nói chuyện bên kia thương thảo xong, Triệu Ngang Xuyên dẫn đường, Giải Băng tháp tùng hai vị đồn trưởng ra, Trịnh Trung Lượng lại chuẩn bị lái xe đưa về.
Dù bao nhiêu các cảm, bao nhiêu ghen tỵ thì cũng phải thùa nhận khí độ của Giải Băng đáng mặt tổ trưởng nhiệm vụ này lắm, nếu đem so với Dư Tội quê một cục lại còn lưu manh thì khác biệt như trời với đất, anh em muốn nâng đỡ y lên để đấu lại kẻ thù chung e cũng lực bất tòng tâm.
Dư Tội vẫn vậy, khó đoán ra suy nghĩ thật của y, huống hồ nhìn tình thế phát triển, muốn làm rõ vụ án chỉ có thể trông cậy vào nhân viên và kỹ thuật của đại đội hai thôi. Kỳ thực muốn để công lao này cho huyện, cơ mà huyện không có ai, cần tới người ta thì phải cúi đầu là đạo lý hiển nhiên, vẫy tay gọi cấp dưới duy nhất của mình chuẩn bị về ngủ.
Đúng lúc này cửa bật mở, Chu Văn Quyên vội vội vàng vàng chạy ra, gõ cửa phòng Giải Băng, gõ một lúc mới để ý cả đám người đang nhìn mình lom lom, xấu hổ hỏi tổ trưởng Giải đâu, mọi người chỉ xuống dưới lầu, nói đi tiễn khách rồi.
“ Có phải khóa được mục tiêu rồi không?” Tôn Nghệ hỏi gấp, có Tần Hải Quân chỉ điểm, lại thêm camera giám sát của nhà hàng, chuyện này không khó:
Quả nhiên Chu Văn Quyên giơ tư liệu trong tay lên, cô không biết nên đưa cho ai, vốn muốn dưa cho Dư Tội, nhưng mà xấu hổ, người gần nhất là Đổng Thiều Quân ở gần nhất cầm lấy đọc luôn, thế là một đống những cái đầu thò ra.
“ Đinh Nhất Phi, Dương Tào Thắng, Trần Lạp Minh, Khổng Trường Viễn ... Bốn tên liền cơ à?”
“ Hai người phía sau là lái xe, ba ngày trước còn có giao dịch do Vu Hướng Dương chỉ ra.” Chu Văn Quyên giải thích:
“ Vậy ai là Lão Thất?”
“ Đinh Nhất Phi, do Tần Hải Quân khai, còn Dương Tào Thắng là quân nhân xuất ngũ cơ đấy.”
“ Có gì đâu, quân đội và cảnh sát thuộc về cùng một nhóm có nguy cơ phạm tội cao mà.”
Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận, may mà nửa tầng này bị bao hết rồi, không ai nghe thấy, khóa được bốn mục tiêu, vậy là thời gian trước bận rộn đã có hiệu quả, mọi người tràn ngập niềm vui lâu chưa thấy.
“ Không đúng.” Dư Tội nhìn sơ qua tài liệu, phát biểu một câu không hài hòa:
“ Không đúng ở đâu? Lão Thất này do mình căn cứ vào thông tin về chiếc Jaguar tìm ra, chủ xe đăng ký là Dương Tào Thắng, hai tuần trước chúng có hóa đơn chi tiêu ở Đại Đồng, được đơn vị bạn tra ra, có hình ảnh camera ... Cậu xem, cùng một người, cũng là người Tần Hải Quân nhận diện, hắn vừa mới ra tù một năm tám tháng, trước kia ở trại cải tạo Phần Hà. “ Chu Văn Quyên vội nói tỉ mỉ hơn:
Thiên Võng hiện đã bao phủ gần như mọi phương diện cuộc sống thành thị, chỉ cần anh có dính tới cuộc sống hiện đại là có thể tra ra tư liệu, từ di động, lên mạng, thẻ ngân hàng, mua vé xe, thông tin để dùng điều tra quá nhiều.
“ Đúng, vấn đề là ở đó, vụ án xảy ra sớm nhất khi họ Đinh này còn đang trong trại, làm sao có thể là hắn, hắn chắc chắn là tên trộm trâu rồi, nhưng không phải là đầu sỏ, mô hình phạm tội không phải hắn nghĩ ra, hắn phạm tội gây thương tích chứ không phải ăn trộm.” Dư Tội nhíu mày, xem ra mừng hụt một phen rồi, còn chưa đào tới tận ổ của chúng:
Ngô Quang Vũ phản bác: “ Chẳng lẽ hắn không được phạm tội khác? Dù sao thì quay lại nghề cũ trước khi vào trại thôi mà.”
“ Đúng, nhưng phải có người dẫn dắt đúng không, thứ thuốc mỡ kia cần chuyên môn rất cao mới làm ra được, mà lý lịch của hắn không có gì phản ánh rằng hắn có dính dáng tới tri thức hóa học.”
Đổng Thiều Quân nói vào:” Đưa người cho Ngưu Kiến Sơn nhận xem có phải không?”
“ Đã làm rồi, sáng nay sẽ có kết quả.” Chu Văn Quyên làm việc chu đáo, làm người ta yên tâm:
“ Không đúng, vẫn không đúng, đi vào ngã rẽ rồi, để tôi suy nghĩ xem, tôi cứ thấy hai người này không có đủ điều kiện để tổ chức trộm trâu.” Dư Tội nheo mắt xem xét lại kỹ càng từng phần tư liệu:” Chắc chắn là không đúng.”
“ Có gì không đúng?” Giải Băng và Triệu Ngang Xuyên trở về, phất tay bảo Tôn Nghệ vào vị trí canh gác, lấy tư liệu của Chu Văn Quyên xem, đồng thời tuyên bố vài việc.
Thứ nhất, tới đường cao tốc đón lực lượng chi viện của đại đội hai, mọi người nghe một cái là hiểu ngay, điều này có nghĩa là thời cơ thích hớp sẽ tiến hành bắt giữ. Nhiệm vụ thứ hai là phối hợp với đồn công an, cục công an địa phương, lấy danh nghĩa "ngộ độc thực phẩm", tra triệt để nguồn hàng của các lò mổ ở Dực Thành, xem bao nhiêu người dính líu. Chuyện thứ ba, chuyện này hơi khó, Giải Băng đặt tài liệu xuống nhìn Dư Tội ... Đuổi mấy tên cảnh sát nhà quê này đi không dễ.
Đúng, Giải Băng chẳng hi vọng, cẳn bản không muốn chỉ huy người bạn học này, trong mắt hắn đây là nhân tố mất ổn định, biến số cao, độ nguy hiểm cao, vụ án tới mức này rồi không cần thiết dùng tới y nữa, nhưng không dùng thì phải có lý do hợp lý gàn sang bên lề.
Không ngờ Dư Tội lên tiếng trước: “ Tổ trưởng Giải, chúng tôi vất vả nhiều ngày rồi, đừng giao thêm công việc cho chúng tôi nữa, để chúng tôi nghỉ ngơi ở đây đi, chúng tôi trông hai người kia là được rồi.”
“ À, được, vậy Tần Hải Quân và Vu Hướng Dương tạm giữ ở đây, cậu nhất định giúp họ ổn định tâm tình, đừng để xảy ra chuyện ngoài dự liệu ... Những người khác chuẩn bị theo tôi.” Giải Băng đi luôn, hắn không ngờ lại giải quyết khúc xương này dễ dàng thế:
Những người khác nhìn bộ dạng uể oải của Dư Tội đều không vui, còn gì nữa, vụ án chính thức bắt đầu thì y giở tính lười không đúng lúc ra, không nhìn ra đây là cơ hội tốt, đúng là bùn nhão chẳng thể chét lên tường mà.
Mọi người ai vào vị trí nấy, ngay cả Đổng Thiều Quân cũng theo đội ngũ, nhìn Dư Tội một cái thương hại, Chu Văn Quyên lề mề đi cuối cùng như định nói với y cái gì, Dư Tội lè lưỡi làm mặt quỷ, cô chun mũi chạy mất.
Thế là còn lại mỗi Dư Tội và Lý Dật Phong không ai ưa và Trương Mãnh bị đình chỉ.
“ Đồn trưởng, sao em thấy người ta đang bài xích anh thế? Làm em bị vạ lây.” Lý Dật Phong mẫn cảm nhận ra ngay:
Trương Mãnh đá hờ một phát: “ Cậu là cái thá gì mà người ta bài xích, cảnh sát hình sự luôn có ưu việt trời sinh, dù đổng nghiệp khác trong thành phố chả coi ra gì, nữa là cảnh sát quê như cậu ... Cơ mà con mẹ nó, chúng ta vất vả suốt từ ngày đầu tiên, để rồi tới giờ người ta nói một câu phủ định cậu, vậy thời gian qua chúng ta vất vả vì cái gì?”
Anh chàng Súc Sinh này không phải không có tư tưởng mà vụng miệng, không biểu đạt được, cũng không dễ biểu lộ ra mà thôi.
“ Tôi vì phá án, vì tìm ra manh mối, khám phá bí mật người khác không biết, còn anh là vì phát tiết ấm ức vì bị đình chỉ, mục đích của chúng ta đều đạt được rồi còn gì” Dư Tội nhún vai cười:
Trương Mãnh chợt đổi giọng tò mò: “ Dư Nhi, tôi thấy dường như Giải Băng đặc biệt có thành kiến với cậu, hai người có chuyện gì thế? Nhưng mà nói thật, tôi cũng bội phục hắn, trong số bạn học cùng khoa thì hắn làm tốt nhất, hơn nữa trong quá trình phá án, không thể tìm ra được chút sai phạm nào của hắn dù nhỏ nhất, về điểm này hắn hơn cậu đấy.”