“ Thành kiến với tôi à, thì kệ hắn chứ! Ha ha ha, trong mắt tôi, hắn thậm chí còn chẳng tồn tại, hắn thì cũng giống bất kỳ thứ chó mèo nào đó thôi.” Cho dù biết Trương Mãnh không có tâm cơ gì, thấy sao nói vậy, Dư Tội vẫn không thoải mái, còn vấn đề giữa y và Giải Băng, e là cả hai đều khó nói rõ ràng, buông một câu hết sức ngạo nghễ, vươn vai ngáp dài bỏ đi: “ Tôi đang muốn nghỉ ngơi cho khỏe đây, nếu kẻ kia làm trộm vài năm, cả thủ hạ mà không biết danh tính thật mà bị sa lưới dễ dàng thế thì tôi thất vọng lắm.”
Lý Dật Phong không hiểu: “ Anh Mãnh, tội phạm thì nên bắt cho nhanh mới tốt chứ?”
“ Giống nếu tôi và cậu đánh nhau ấy, chẳng có tí hồi hộp nào, vô vị lắm, phải có đối thủ ngang cơ chơi mới đã.” Trương Mãnh dần dà hiểu Dư Tội rồi, cảnh sát là phương tiện của y phát tiết sự biến thái thôi mà thôi:
“ Vậy anh nói đồn trưởng của chúng tôi và tổ trưởng Giải, ai có thể phá được vụ án này.”
“ Chuyện này khó nói, luận về tổ chức bố trí thì Giải Băng gần như không thể chê trách được, chỉ huy có trình tự, tinh thông nghiệp vụ, tôi theo hắn đi làm vài vụ, hoàn thành rất gọn gàng sạch sẽ không để lại hậu họa, nghi phạm bị định tội là hết đường cãi. Ở đại đội hai, đội trưởng coi hắn là người kế nhiệm.” Trương Mãnh giọng hơi chua, song đánh giá công bằng, bất kể thế nào cũng do người ta khổ công rèn luyện mà ra:
“ Vậy tổ trưởng của chúng tôi thì sao?”
“ Ài, cậu ta à, khó nói ... Giống như trước kia cậu ta đặt một đống biệt danh xấu cho chúng tôi, chúng tôi từng tụ tập lại với nhau để đặt cho cậu ta một biệt danh, lúc đó mới biết là mỗi người lại nhìn cậu ấy thành một kiểu khác, cãi nhau mãi mà không xong.” Trương Mãnh nhìn về căn phòng đóng kín, cho tới tận bây giờ vẫn chưa biết định nghĩa thế nào về người bạn này cho thích hợp.
…. ….
Khi Phương Khả Quân của đại đội hai vội vàng tới trại giam huyện Cổ Trại thì Viên Lượng đội trưởng đội hình sự huyện và người trại giam đã nhận lệnh hiệp trợ đợi lâu rồi.
Đây là nhiệm vụ lâm thời, nửa đường rẽ sang, hắn và đội trưởng Viên Lượng đi thẳng vào trại giam, ký tên, muốn thẩm vấn một tên trộm trâu. Viên Lượng không hiểu, đại đội hình sự tiếp nhận vụ án trong địa phận toàn là phóng hỏa, vứt xác, tấn công có vũ trang, chứ vụ án trộm trâu thì là lần đầu.
Vậy mà một vụ trộm trâu ở xã Dương Đầu Nhai lại kinh động tới cả cảnh sát hình sự, hắn nghi tên nghi phạm này có vụ án khác, trộm trâu là điểm đột phá, song vì kỵ húy trong nghề nên không hỏi gì.
Thời gian chờ đợi không lâu, một lúc sau cảnh sát tòa đưa nghi phạm đi vào phòng thẩm vấn, kiểm tra thân phận, Ngưu Kiến Sơn, 49 tuổi, râu ria lớm chởm.
“ Ngưu Kiến Sơn, phân biệt mấy người ... Nhắc anh một chút, đừng để tôi đi lần thứ hai.” Phương Khả Quân đứng dậy xoay ngược di động, đó là hình ảnh nghi phạm do truyền đầu truyền về:
Ngưu Kiến Sơn ăn Tết ở trại giam, nhưng so với nơi kinh khủng như xã Dương Đầu Nhai, nơi này đã là thiên đường rồi, gật đầu ngay tức thì.
Bức đầu tiên, ảnh Đinh Nhất Phi, hình ảnh rõ nét, Ngưu Kiến Sơn lắc đầu, không nhận ra.
Bức thứ hai, Dương Tào Thắng, vẫn cứ lắc đầu, tiếp đó bức thứ ba thứ tư đều lắc đầu.
Tới ảnh Tần Hải Quân, Vu Hướng Dương thì hắn gật đầu khẳng định.
Thế thì không đúng, tựa hồ hai nhóm này có dính líu gì tới nhau đâu, Phương Khả Quân nghiêm giọng nói: “ Anh chắc chứ, nếu nhận ra nghi phạm khác thì khả năng lập công chuộc tội đấy.”
Nhìn lại lần nữa, vẫn lắc đầu, tới tấm thứ ba, đưa tay: “ Khoan khoan ... Dừng lại đã.”
Đó là Trần Lạp Minh, chỉ là một lái xe, không đáng kể, bị bắt khi đưa trâu tới lò mổ, Phương Khả Quân nhi hoặc hỏi:” Nhận ra hắn à?”
“ Chúng tôi bắt được trâu, thường là do Lão Thất thông báo đưa tới đâu, sau đó có người đến nhận, năm ngoái .... Đúng rồi, là năm ngoái do hắn đi thu hàng, nói không chừng hắn là Lão Thất.”
Ăn trộm và phi tang tách bạch, giống phán đoán của tiền tuyến.
Phương Khả Quân lại hỏi:” Nếu đã từng tiếp xúc, vì sao còn dùng từ hình như?”
“ Toàn đưa hàng vào ban đêm, có nhìn rõ đâu, người này có cái mũi cà chua, dễ nhận ra.”
“ Vậy còn Lão Thất thì sao, trước đó anh khai Lão Thất là người dẫn đường cho anh, chẳng lẽ lại không biết mặt mũi hắn?”
“ Tôi ... Tôi thực sự không quen biết Lão Thất.” Ngưu Kiến Sơn khó xử:
“ Ngưu Kiến Sơn, cần tôi lặp lại lần nữa à, đừng để tôi phải đi lần thứ hai, tội anh đã không thể chối cãi, vậy mà anh vẫn muốn làm nặng thêm tội của mình sao?” Phương Khả Quân nhẹ nhàng nửa dọa nửa khuyên:
“ Tôi thực sự không quen biết Lão Thất.” Lần này giọng Ngưu Kiến Sơn dứt khoát hơn vài phần:
“ Vậy thì kể lại quá trình gây án của anh đi, bao gồm vì sao lại quen hai người này.”
“ Một lần tôi uống rượu với đứa em họ, hắn say rượu vô tình tiết lộ cách kiếm tiền này, cho tôi số điện thoại, tôi liền liên hệ, họ hỏi tôi đã nuôi trâu bao giờ chưa? Thấy tôi nói là có, đồng ý cho tôi thử ... Mới đầu còn tỏ ra thần thần bí bí, cho tôi một túi thuốc mỡ đen, dạy chúng tôi cách dùng, nhưng mà trộm không dễ, ở quê lắp lưới sắt phòng trộm rồi ... Ai ngờ thứ này tà lắm, tác dụng thật, trâu như bị ma nhập leo lên núi, chúng tôi dắt về là được ... Người này gặp hai lần, hắn đi thu hàng ... Đúng rồi thứ thuốc kia phải trả tiền, song bọn chúng cũng nghĩa khí, chỉ cho chúng tôi chỗ trộm trâu.”
Lặp lại lời khai cũ, cơ bản là trùng hợp, cái thứ thuốc mỡ lừa trâu kia, cho tới giờ bằng vào trình độ kiểm nghiệm của đại đội hai mà vẫn chưa phân tích được thành phần chuẩn xác.
Không có phát hiện gì mới, gọi nghi phạm Chu Bảo Cương, là tên ngốc khờ khạo phụ trách dắt trâu, lái xe cũng chẳng biết nhiều hơn, đây là gây án theo công đoạn, đây là thứ trộm ở tầng chót cơ bản không biết gì.
“ Một đám mù pháp luật.” Rời trại giam, Phương Khả Quân thở dài, nông dân thời nay quá tệ, trộm vài con trâu giá trị hàng vạn, vậy mà Chu Bảo Cường còn hỏi khi nào thả để hắn về cho kịp xuân canh, vừa giận vừa thương:
“ Chịu thôi, trước nay đều thế đấy, thậm chí còn tệ hơn, nông thôn cũng vì chút tiền mà bất chấp rồi.” Viên Lượng khách khí nói, nghe trên tỉnh báo có chuyện muốn họ an bài, giật cả mình, cái huyện nghèo này đã bao giờ được liên hệ gì với tỉnh đâu, thế là hắn bỏ vụ án dở dang chạy hơn trăm km oan uổng, té ra chỉ tới gặp mấy thằng trộm vô giá trị mà xã Dương Đầu Nhai giao lên trước Tết, mấy tên cảnh sát nhà quê khi đó còn xin huyện chi viện truy tới hang ổ bọn trộm trâu tìm trâu về, hắn còn chả buồn trả lời:
Phương Khả Quân cáo từ lên xe, trên đường đem tình huống báo cho đại đội hai ở tỉnh thành.
Thời gian chỉ về 11 giờ sáng, từ phòng hội nghị đi ra, Thiệu Vạn Qua tiễn lãnh đạo tương quan, phó cục trưởng Miêu phân quản điều tra hình sự, tân nhiệm chi đội trưởng, còn có nhân viên ban nghiên cứu tội phạm tỉnh nghe tin về vụ án trộm trâu có tổ chức hứng thú mà tới, song báo cáo chưa nhiều của Thiệu Vạn Qua khiến cấp trên thất vọng, chỉ đưa một chỉ thị.
Điều tra bổ xung.
Nếu như chỉ là một nhóm ăn trộm thì không cần phải động can qua làm gì, Thiệu Vạn Quan chưa thể đưa ra thành phần thứ hóa chất lừa trâu, càng không có chứng cứ trực tiếp tiêu thụ đồ ăn trộm, chưa đủ chứng cứ để gộp án.
....
Hôm nay dừng ở đây.