Tiễn người đi rồi Thiệu Vạn Qua nhanh chân tới phòng hội nghị nhỏ ở tầng thượng, rạng sáng Mã Thu Lâm mới nghỉ ngơi, không tham gia cuộc họp kia, cũng biết quá khứ của ông, nên không ép ra mặt, có thể cố vấn cho họ là may rồi. Tới nơi không ngờ Mã Thu Lâm đã dậy, đang vẽ cây quan hệ nghi phạm, đại đa số còn để trống.
Thấy thức ăn trên bàn đã nguội ngắt, Thiệu Vạn Qua gọi nhân viên văn phòng đi lên, trách ông vì sao không ăn vài miếng. Mã Thu Lâm nói, bệnh cũ, trong lòng có việc là ăn không ngon, ngủ không yên nữa.
Thiệu Vạn Qua cười lý giải, tinh thần chịu khó chịu khổ trước kia, đội viên bây giờ không học được, nhìn cái tên Đinh Nhất Phi, Dương Tào Thắng trên cây quan hệ:” Chú nhận được tin tức mới nhất rồi à?”
“ Ừ, đã trao đổi với tiền tuyến.” Mã Thu Lâm nhìn bộ dạng của Thiệu Vạn Qua, hỏi: “ Không mượn được thượng phương bảo kiếm hả?”
“ Không!” Thiệu Vạn Qua lắc đầu:
“ Xem ra lãnh đạo chưa nhận thức được mức độ ác liệt của vụ án này, vẫn hành xử theo quán tính tư duy thông thường.” Mã Thu Lâm nhận lấy hộp cơm nóng nhân viên văn phòng đưa lên, thấy đã sắp trưa, coi đây là bữa trưa luôn, lòng vẫn vấn vít về vụ án:” Vậy bước tiếp theo cậu định làm sao?”
“ Tôi cũng đang phiền lòng đây, trong tay Giải Băng và Triệu Ngang Xuyên còn có vụ án gây thương tích chưa giải quyết, các tổ khác không thể điều đi được, chẳng những không thể tăng thêm viện binh, nếu có án đột xuất họ còn phải về.”
Mã Thu Lâm làm một động tác biểu thị không giúp được gì, phá án mãi mãi không thể bắt kịp tốc độ gây án.
Thiệu Vạn Qua chỉ cây quan hệ nghi phạm: “ Chú Mã, hôm nay xảy ra chuyện lạ, Tần Hải Quân và Ngưu Kiến Sơn chỉ ra Lão Thất lại là những người khác nhau, kỳ quái nữa là, hai bên lại có dính líu, thông qua một nghi phạm khác.”
“ Còn mơ hồ lắm, tôi chưa dám đoán bừa.” Mã Thu Lâm xưa nay luôn thận trọng: “ Cứ đợi thêm đi, vụ án bao giờ cũng cần thời gian ủ mầm, chúng ta vẫn chưa đụng tới được xương sống của vụ án đâu.”
Bữa trưa ăn qua loa trong phòng hội nghị, ăn còn chẳng nhiều bằng nói, vén được một góc tảng băng chìm, vấn đề càng lúc càng phức tạp.
Đồn công an Dực Thành rải hết dân cảnh ra, ai cảm giác được vấn đề không tầm thường.
Chủ nhà hàng Tây Quan Trang nhìn vài bức ảnh nghi phạm, xuất phát tự sợ hãi sự kiện "trúng độc" chỉ ngay: “ Chính hắn, hắn đưa trâu cho chúng tôi, may mà chưa xảy ra vấn đề đấy.”
“ Lão Thất phải không?”
“ Đúng, hắn tên là Lão Thất.”
Dân cảnh phát hiện ra không đúng rồi, vì người được chỉ ra là Lão Thất chính là Dương Tào Thắng.
Lò mổ Đông Lâm, ông chủ cầm ảnh Trần Lạp Minh lên: “ Đây chính là Lão Thất, buôn trâu, ai mà chẳng biết, làm ăn có chữ tín, hàng tốt, giá rẻ, phần lẻ không lấy, hơn đứt bọn vương bát đản ở mục trưởng quốc doanh ... Trâu của Lão Thất sao có vấn đề được, vớ vẩn, tôi mua hàng của hắn mấy năm rồi.”
Người kinh doanh lò mổ và nhà hàng Ngưu Đầu Yến ở Dực Thành đều kinh doanh đồng thời, một là tiện nắm giữ nguyên liệu tươi, hai là giảm bớt được chi phí, hỏi đi hỏi lại bốn nghi phạm đều có người gọi là Lão Thất, cả người trong lò mổ cũng quá nửa là quen biết, nên nhìn ảnh một cái là nhận ra Lão Thất.
Người ta là con thứ bảy trong nhà, không gọi Lão Thất thì gọi là Tiểu Thất, còn có người làm thân thiết gọi là anh Thất.
“ Cái gì, tất cả đều là Lão Thất à?” Giải Băng nghe dân cảnh báo cáo mà đầu to như cái đấu, nhíu mày xem lời khai, toàn bộ tư duy bị làm rối loạn, vốn điều tra để xác nhận thêm chính xác, nhưng càng tra càng mơ hồ:
Giờ hắn hiểu ra rồi, Lão Thất giống như tên cái thương hiệu vậy, phàm là người buôn trâu, ai cũng thích gọi là Lão Thất.
Thế là cơm trưa chẳng kịp ăn, gọi điện hỏi một đồn cảnh sát khác, Triệu Ngang Xuyên phụ trách ở đó, không ngờ tính huống còn tệ hơn, trừ 4 Lão Thất trong tay, còn có người cung cấp miêu tả Lão Thất khác, râu rậm, mắt to, mặt tròn
Rồi, Trịnh Trung Lượng nghe vậy hất nước lạnh:” Tổ trưởng Giải, anh định bày trò đùa quốc tế à, đây đâu phải Lão Thất, rõ ràng là Lão Tam họ Trương tên Phi mà.”
Khỏi phải nói, dân cảnh bị người ta chơi xỏ.
So với Dực Thành đang loạn tung lên, cách đó hơn trăm km ở nhà khách Khúc Ốc yên bình hơn nhiều, Dư Tội đóng cửa ngủ cả một buổi sáng, trưa cùng nhau ăn cơm, sau đó lại đóng cửa ngủ tiếp, Lý Dật Phong tinh thần rất tốt, vừa vặn, bị Dư Tội phái đi trông coi hai người kia, Lý Ngốc và Lý Thuyên Dương nghỉ đủ rồi, phái luôn tới chơi bài với nhau cho đỡ buồn.
“ Xuỵt xuỵt ... Dật Phong lại đây.” Dư Tội mở cửa phòng ngoắc ngoắc ngón tay gọi:
Lý Dật Phong giao bài cho Lý Ngốc đánh hộ, chui vào phòng Dư Tội, toàn mùi thuốc lá, té ra không phải ngủ, nghe Dư Tội thì thầm giật mình:” Giam họ cùng phòng? Nhỡ thông cung thì sao?”
Vừa nghe Dư Tội xúi giam hai người kia cùng nhau Lý Dật Phong ngạc nhiên, chuyện này không được, nghiệp vụ căn bản hắn vẫn biết.
“ Cứ nghe tôi đi, dù sao người ta có phải là nghi phạm đâu, thông cung cái gì? Nếu là nghi phạm đã chẳng giao chúng ta trông coi.”
Dư Tội lại ghé tai thì thầm một lúc, mắt Lý Dật Phong sáng dần, mím môi nhịn cười, sau đó gật đầu như bao lần khác nghe Dư Tội xúi bậy.
Không lâu sau tên này dẫn Vu Hướng Dương đầu cúi gằm ra, giam vào phòng Tần Hải Quân, lớn lối mắng mỏ vài câu, tiếp tục chơi bài, có điều lần này không được tập trung cho lắm, vừa chơi vừa thì thầm với Lý Ngốc và Lý Thuyên Dương.
Chắc chắn là không có chuyện gì tử tế, mặt gian như lúc ở trông thôn thì thầm với nhau xem nhà nào có chó vậy.
Dư Tội xem đồng hồ, mười phút sau ra ngoài, chỉ thấy đồn trưởng Dư mặc cảnh phục đàng hoàng, chỉ là hơi rộng một chút, y lấy của Ngô Quang Vũ, mặt trang trọng sải bước tới cửa không biết bôi thêm cái gì trông quai quái, phải thế thôi, hôm qua Tần Hải Quân nhìn thấy y rồi, để người ta nhận ra thì hỏng hết:” Nghi phạm đâu?”
“ Báo cáo đội trưởng Thiệu, đều ở trong.” Lý Dật Phong cố ý nói lớn:
Dư Tội đẩy cửa vào phòng, uy phong quay đầu lại quát ba tên trông cửa:” Làm ăn kiểu gì thế hả? Canh gác còn chơi bời, đứng nghiêm cho tôi.”
Ba người kia kia ríu rít vâng dạ, đứng sát vào tường cúi đầu xuống như mắc lỗi.
Tần Hải Quân và Vu Hướng Dương sốt một ngày qua xảy ra quá nhiều chuyện, ăn không ngon, ngủ không yên, tinh thần rất kém, giờ thấy vị cảnh sát nghiêm khắc đi vào, lại còn là đội trưởng gì đó có vẻ cấp bậc không thấp quát một cái khiến “cảnh sát từ tỉnh xuống” sợ ngay, đều vội đứng dậy.
Dư Tội kéo mũ rất thấp, trầm giọng hỏi:” Ai là Tần Hải Quân?”
“ Tôi ạ.” Tần Hải Quân hơi giật mình, suýt thì giơ tay lên:
“ Ngồi xuống đi, còn anh là Vu Hướng Dương rồi.”
“ Đúng, đúng ạ, anh là ...” Vu Hướng Dương rối rít giơ tay, nhớ tới anh rể thần thông quảng đại của mình, định bắt chuyện lôi kéo quan hệ với lãnh đạo, bị Tần Hải Quân trừng mắt, bao lời muốn nói đánh nuốt cả lại.
“ Đừng quan tâm tôi là ai, hai anh giỏi lắm, không ngờ có người khiến tôi phải đi từ tỉnh thành tới đây.” Dư Tội nói rất mập mờ, cảnh giác như mèo đi ra cửa sổ, vén rèm nhìn ra ngoài, lại còn cố ý dùng rèm che nửa khuôn mặt như sợ bị nhận ra:
Vu Hướng Dương hưng phấn, Tần Hải Quân hoài nghi, có điều mặt đầy kỳ vọng.