Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 392 - Q4 - Chương 062: Người Gian Ta Trá. (3)

Q4 - Chương 062: Người gian ta trá. (3) Q4 - Chương 062: Người gian ta trá. (3)

Quan sát xung quanh một lúc Dư Tội xoay lưng đi, lấy di động ném lên giường:” Đừng hỏi tôi là ai, coi như tôi chưa từng tới, cho các anh 5 phút, người đội hình sự sắp về, lời không nên nói, chuyện không kể thì tự biết giữ mồm ... Nói linh tinh tôi không giúp được gì đâu.”

Hai người kia nhìn nhau đầy vui mừng, ông chủ ra tay rồi có khác, Vu Hướng Dương cầm di động lên, Dư Tội giục:” Vào phòng vệ sinh, nơi đó cách âm tốt, nhanh lên, ngoài kia không có tin, sốt ruột lắm rồi.:

Thế là hai tên kia cuống lên cầm di động vào phòng vệ sinh, Dư Tội nghiêng mặt che miệng cười, hai thằng ngốc.

Vu Hướng Dương rối rít bấm số:” Anh rể, anh rể, bọn em phải làm sao đây, đội hình sự tóm chặt lấy bọn em rồi.”

“ Cậu đã khai ra gì chưa?”

“ Không, không nói gì hết ... Phải rồi, sổ sách ở lò mổ bị chúng lấy một bản.”

“ Cái gì, cái thằng ngu xuẩn này, sổ sách đó sao để người ta biết được, nhớ, nhất định khai là viết linh tinh đấy.”

“ Vâng, vâng, em biết, em không nói gì cả, chỉ nói là mua mấy con trâu rẻ.”

Anh rể và em vợ thì thầm to nhỏ, Tần Hải Quân vì đề phòng vạn nhất he hé cửa nhìn ra ngoài, viên cảnh sát kia đứng bên cửa sổ dõi mắt nhìn xa canh chừng phía dưới, chắc là đề phòng những người kia về, căn bản không quan tâm bọn họ làm cái gì, càng khâm phục sự thần thông quảng đại của ông chủ.

Lát sau Vu Hướng Dương đưa điện thoại tới:” Anh rể tôi tìm anh.”

“ Ông chủ, anh cứ nói đi ... Vâng, anh yên tâm, tôi kiên quyết khẳng định Đinh Nhất Phi là Lão Thất, không sao, tôi biết .... Tối qua không còn cách nào, có người bị trúng độc, sau đó cảnh sát tới …”

“ Anh không phải ăn nhiều thịt trâu mà ăn nhiều phân trâu rồi, cảnh sát lấy danh nghĩa điều tra trúng độc để tra chuyện tiêu thụ tang vật, nói không chừng trúng độc là do chúng giở trò ... A, không đúng, anh đang ở đâu, ra khi nào thế?”

“ Ở ... À, tôi cũng không biết là đang ở đâu, tối tới sau đó là bị giam trong nhà khách, hình như là …”

Bên kia ngắt lời:” Vậy sao gọi điện được cho tôi?”

“ Một cảnh sát đưa di động cho, không phải ông chủ ...”

Bên kia dập máy rất dứt khoát, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, Tần Hải Quân ngớ người, phòng vệ sinh mở ra, viên cảnh sát kia đang che miệng cười, cười tới toàn thân run lên, lòng lạnh toát ném ngay di động vào hố xí. Vu Hướng Dương cũng hiểu ra sập bẫy rồi, vội vàng xả nước trôi đi.

Dư Tội cười chảy nước mắt, dễ dàng tới mức y không ngờ luôn, cười mãi mới nói nổi:” Xả nước có tác dụng gì, điện thoại ba bên, sớm truyền về rồi, ha ha ha, làm thế càng lạy ông tôi ở bụi này mà thôi.”

Hai người như bị sét đánh, hận không thể nhảy luôn xuống hố xí trôi đi.

Cùng lúc đó ở Đại Nguyên, Thiệu Vạn Qua và Mã Thu Lâm cũng nghe thấy tiếng cười truyền từ loa ra, tiếng cười rất phóng túng vui vẻ, Thiệu Vạn Qua gãi đầu:” Làm sao hai người kia lại đi tin cậu ta chứ, ngu ngốc thế mà cũng làm gian thương được à?”

“ Ài, không ngu đâu, bây giờ người ta không tin pháp luật, nhưng tin tưởng quy tắc ngầm, mắc bẫy không thể trách họ được.” Mã Thu Lâm cười, nhưng thứ này nhìn đơn giản lắm song quan trọng người thực thi:

Ở đầu kia điện thoại, Dư Tội lấy còng ra, còn hai người số khổ lại:” Chúc mừng nhé, hai vị đã thành công nâng cấp từ người đương sự thành nghi phạm rồi, chúng ta nói chuyện tử tế thôi ... Ngoài kia vào đây.”

Lý Dật Phong, Lý Ngốc, Lý Thuyết Dương hung hổ đi vào, cảnh sát xã chẳng được cái gì hay, bộ dạng lưu manh chuẩn bị đi đánh lộn thì ghê lắm, sắn tay áo, nhổ nước bọt, quệt mũi, hai người kia đang lúc thần kinh tan vỡ, hoảng hồn không hiểu đối phương muốn làm gì.

Dư Tội cười tủm tỉm rất thân thiện:” Muốn nói chuyện với tôi hay là với họ.”

Lựa chọn không khó, Tần Hải Quân cầu khẩn:” Với anh, chúng tôi nói chuyện với anh.”

Dư Tội phất tay, Lý Ngốc và Lý Thuyên Dương đưa Vu Hướng Dương về phòng, mình ở lại phòng Tần Hải Quân.

Im lặng, từ lúc biết bị mắc bẫy, Tần Hải Quân ngồi gục mặt không nói không rằng, như sợ nói nhiều sai nhiều vậy.

“ Lão Tần, ngẩng đầu lên nhìn tôi, thừa biết chuyện gì sắp tới rồi, thẹn thẹn thò thò cái gì nữa, đáng mặt nam nhân chút đi.” Dư Tội châm điếu thuốc ngồi xuống giường, ai mà tin bộ dạng đáng thương của tên béo này thì có mà đui mù rồi, nhút nhát thế làm sao tọa trấn Hạ Phủ Ngưu Đầu Yến tới mười mấy năm, mặc dù có ông chủ Hạ Danh Quý ở sau lưng, nhưng đã được đẩy ra phía trước thì phải có chỗ hơn người:” Giờ vờ vịt đóng kịch muốn thêm tội phải không?”

“ Chúng tôi không dấu anh, người tới bán trâu đều tự xưng là Lão Thất, vì Lão Thất làm nghề này sớm nhất, ở mặt này có chữ tín, cho nên người buôn bán khác đều muốn nhân danh tiếng đó mà lôi kéo chút quan hệ ... Ông chủ đánh tiếng với tôi, bảo tôi nếu nhà hàng thiếu nguyên liệu thì liên hệ Lão Thất … Nói thế nào thì người ta là ông chủ, còn tôi là cái chân chạy, giờ chuyện làm ăn hỏng rồi ... Tôi, đồng chí cảnh sát, các anh sao có thể làm thế chứ, người trúng độc hôm qua là người của các anh phải không?” Tần Hải Quân nhận ra Dư Tội rồi, song vẫn không thể tha thứ cho bản thân rơi vào cùng một cái hố những hai lần:

Rầm, có người vỗ bàn, Lý Dật Phong quát tháo:” Thế thì sao nào, thịt trâu có vấn đề, làm một đồng chí của chúng tôi vào viện, giờ chưa khỏe ... Ông nghe cho rõ đây, Tần Hải Quân, chúng tôi mà không bắt được thằng trộm trâu thì ông cùng tội với chúng ...”

Chân bị dẫm một cái, Lý Dật Phong kêu lớn, là Dư Tội vừa rời giường, hắn liền im ngay, vị đồn trưởng này quá bá đạo, cơ hội ra vẻ chút cũng không cho.

Đương nhiên là không thể rồi, trình độ luật pháp của tên này khác gì mấy người mù pháp luật ở quê đâu, Dư Tội sợ hắn lỡ lời, đối phương đang dao động, cần nắm được chừng mực, để người ta thẹn quá hóa giận thì hỏng hết.

“ Đúng thế, chuyện trúng độc là giả, ông có thể không cần lo tới chuyện bồi thường nữa.” Dư Tội nói thẳng luôn:

Tần Hải Quân tức gì giận tới đứng bật dậy chỉ mặt Dư Tội, Lý Dật Phong ấn xuống, bị ấn một cái mới nhớ ra thân phận của mình, nhưng cơn giận thì không nguôi đi chút nào, nghiến răng ken két, mặt đỏ bừng bừng:” Anh đợi đó, tôi nhớ mặt anh rồi ... Tôi dù có khuynh gia bại sản cũng phải kiện anh, có biết tôi lập cái hiệu này từ thời thiếu niên, phí bao tâm huyết mới có ngày hôm nay, mấy chục năm chưa bao giờ để xảy ra sự cố ... vậy mà hủy trong một tối ... tôi, tôi ... liều mạng .. Tôi ...”

Thất phu nổi giận, máu văng năm bước, gian thương nổi giận, máu dồn lên đầu, bằng cái vóc người béo ú kia, muốn liều mình cũng khó lắm, Dư Tội ngồi trở lại giường đợi một lúc mà thông thấy ông ta xông vào liều mạng, cười nhạt: “ Làm lớn như vậy cũng nhờ mua nguyên liệu giá rẻ hả, có câu ruồi không bâu trừng lành, loại trứng thối như ông còn có mặt mũi trách người khác mà không nhìn lại vấn đề của mình.”

Tần Hải Quân nín luôn, chính vì biết mình sai nên không có dũng khí sẵn tay áo lên liều mạng, đa phần chỉ nghĩ làm sao thoát thân, cho nên trước mặt cảnh sát mới luôn làm cái bộ đáng thương.

“ Nói cho ông biết, chúng tôi đã tới Dực Thành ba tháng rồi, suốt từ mùa đông năm ngoái, đúng, nguyên liệu nấu ăn không có vấn đề, mà chúng tôi truy đuổi đám trộm trâu ... Đúng, cảnh sát ngốc, không bắt được trộm nên ra tay với kẻ tiêu thụ tang vật ... Khi chúng tôi tới, mục tiêu trọng điểm chính là các ông, ba cái lò mổ, hai cái nhà hàng, còn có cả trung tâm tắm rửa đều bị chúng tôi giám sát, ông dám nói mình hoàn toàn trong sạch không có gì che dấu không?”

Không đáp, Tần Hải Quân im lìm, xem ra muốn kháng cự tới cùng rồi.

Bình Luận (0)
Comment