Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 393 - Q4 - Chương 063: Người Gian Ta Trá. (4)

Q4 - Chương 063: Người gian ta trá. (4) Q4 - Chương 063: Người gian ta trá. (4)

“ Im lặng coi như là thừa nhận nhé ... Vậy tôi lo cho ông lắm đấy, ông chủ Tần, ông khiến một sản nghiệp của Hạ Danh Quý đổ bể, giờ lại thông đồng với cảnh sát, giờ ra ngoài có khi còn bi thảm hơn cả trúng độc.” Dư Tội nhìn thấy hai vai Tần Hải Sơn run run:

Run thật, nhưng mà khôi phục cũng nhanh, dù sao là đồng chí xông pha mấy chục năm, gặp ma cũng có cách đối phó với ma.

“ À, ông không nói gì, nhưng mà ông nghĩ xem, Hạ Danh Quý có tin không, ông chẳng những khai ra mấy tên đưa hàng, lại để lộ ra em vợ ông ta, dùng bằng đấy tiền mặt lấy hàng, chuyện trốn thuê lậu thế. Ông nói xem, ra ngoài kia, Hạ Danh Quý trút giận lên em vợ ông ta hay là ông?”

Hạ Danh Quý và Tần Hải Quân là đối tác làm ăn, mà giữa đối tác với nhau luôn dấu thanh chùy thủ, nói không chừng khi nào đó đâm phát sau lưng, mà hiện giờ là cơ hội rất thích hợp.

“ Chưa hết, ông nói xem Hạ Danh Quý có đẩy hết mọi tội lên đầu ông không? Ông ta có quyền có thế, làm chuyện này không khó.” Dư Tội như đang độc thoại không quan tâm Tần Hải Quân có đáp lời mình không, vẽ ra một câu chuyện đại khái:

Tần Hải Quân trong lúc rối trí không nghĩ xa tới như vậy, nhưng Dư Tội dần dần dẫn dắt, không khỏi đi vào lối nghĩ đen tối, tương tự Mã Thu Lâm nói người ta tin vào quy tắc ngầm hơn là luật pháp, tương tự người ta dễ tin người khác có ác ý với mình hơn là thiện ý.

“ Có một cách giải quyết triệt đề chuyện này, không biết ông có muốn nghe không?” Dư Tội hạ thấp giọng xuống, nói dối rất chân thành:” Khiến ông ta dính vào rắc rồi, không thoát thân được, xem tình thế hiện nay thì chuyện ông ta dính vào không phải là nhỏ, tôi biết ông không dám ... Nhưng không sao, chúng tôi đối phó với ông ta ... Bất kể là ông ta bỏ tiền trừ tai họa, hay là kiện cáo vài năm, thế nào cũng tổn thương nguyên khí. Tôi nói này ông chủ Tần, tới khi đó ông là ông chủ thật sự rồi, không cần cúi mình làm chân chó cho người khác, vất vả đã đành, khi có chuyện lại bị đưa đầu chịu báng ... Ông không nói tôi cũng biết, thân phận ông chưa thể quyết định tiêu thụ lượng hàng lớn, đúng không?”

“ Đúng đúng, tôi không làm được mấy việc đó, tôi chỉ biết làm Ngưu Đầu Yến thôi.” Tần Hải Quân khẳng định

“ Tôi nói cho ông biết chuyện nữa, lò mồ của ông ta có người chúng tôi nằm vùng, xuất nhập hàng bao nhiêu đều ghi chép rõ ràng, ngay cả trâu hạ thủy cũng được chúng tôi thu thập bản mẫu ... Ông nấu ăn bao năm chắc thừa biết trâu thả và trâu nuôi khác biệt, có muốn xem không, ở đây có luận cứ khoa học, đừng nói tôi dọa ông.” Dư Tội ra hiệu Lý Dật Phong đưa laptop tới, trên mành hình là hình ảnh lấy mẫu từ ruột trâu, Đổng Thiều Quân làm việc tỉ mỉ, ghi chú ngày tháng, địa điểm lấy mẫu hết sức rõ ràng, còn cả kết quả hóa nghiệm:

Kỳ thực thứ này không có mấy tác dụng trong vụ án, chỉ chứng minh được trâu nuôi khác trâu thả, không thể coi là chứng cứ pháp luật. Nhưng mà mấy thứ khoa học trình độ cao dễ làm người thường không biết hoảng sợ, Tần Hải Quân cũng thế, nghĩ cảnh sát có thứ này trong tay thì không cách nào chối cãi được nữa.

“ Ông không phối hợp thì tôi thực sự hết cách.” Dư Tội lấy di động ra đưa Tần Hải Quân, khách khí nói:” Sự thật mất lòng, ông không nghe, tôi hiểu, cho ông cơ hội cuối cùng ... ông thử gọi điện vào số Hạ Danh Quý xem có còn gọi được nữa hay không? Tháng Giêng năm nay vợ chồng ta đi du lịch ở Châu Hải, nơi đó cách biên giới rất gần ... Tôi hoài nghi, tình thế này người ta tiện thể ra nước ngoài, vậy ông phải gánh tội hộ là chắc rồi ... À, đừng xả di động của tôi xuống hố xí nữa nhé.”

Tần Hải Quân tay run lẩy bẩy cầm di động bấm số, còn bấm trượt mấy lần, sau đó truyền ra giọng nữ "thuê bao quý khách hiện không liên lạc được ...", vậy là không phải nói gì thêm, ông ta lặng lẽ trả di động.

Dư Tội ngồi thêm một lúc không thấy đối phương lên tiếng, phất tay:” Đưa ông ta tới trại giam, tôi làm thủ tục chính thức bắt giữ.”

Lý Dật Phong trừng mắt quát:” Đi.”

Tần Hải Quân đang ngây ra như gà gỗ đột nhiên nhào tới ôm Dư Tội:” Đừng, không phải tôi, thực sự không phải tôi mà ... Ông chủ an bài thế nào tôi làm thế.”

“ Đừng lo, cây ngày không sợ chết đứng, ông hãy tin vào chính phủ, tin vào cảnh sát.” Dư Tội nói một câu mà y còn chả tin:

Ấy vậy mà câu này với Tần Hải Quân sức nặng vô cùng, hoảng sợ quá độ, vừa khóc vừa lau nước mắt khai ra ... Làm Dư Tội trợn mắt líu lưỡi, hoài nghi tai của mình có vấn đề.

Một lát sau khi tâm tình Tần Hải Quân ổn định lại tâm tình được Dư Tội thu hoạch phong phú đỡ xuống giường nằm, còn rộng rãi rút luôn người trông coi, mà rút hay không cũng thế cả vì cho ông ta chạy, ông ta cũng không chạy.

Lý Dật Phong lẽo đẽo theo sau Dư Tội, phục sát đất rồi, tự tin hỏi:” Đồn trưởng, liệu ông ta còn chuyện gì che giấu chúng ta nữa không?”

“ Cậu có biết quy tắc đầu tiên của gian thương là gì không?” Dư Tội hỏi ngược lại:

“ Là gì?”

“ Không được nói thật, hi vọng gặp một lần người ta thổ lộ hết với cậu à, có khả năng không? Chuyện lớn như thế, làm gì có chuyện khai ra hết, nghe ngóng tình hình thế nào rồi mới khai dần chứ.”

Lý Dật Phong xoa xoa tay đoán:” Điện thoại này chắc chắn bị giở trò rồi phải không? Làm sao tắt máy đúng lúc thế.”

“ Đương nhiên, tôi báo trước với bên kỹ thuật hình sự một tiếng để họ chặn cuộc gọi, chuyện quá nhỏ nhặt.” Dư Tội vỗ vỗ đầu Lý Dật Phong: “ Chuẩn bị đầy đủ rồi thì mọi chuyện mới xuôn xẻ, nên sau này làm gì cũng nên nghĩ cho kỹ.”

“ Ái, gặp phải anh, không ngốc cũng bị anh biến thành thằng ngốc.”

Câu này vỗ mông rất có trình độ, Dư Tội rất hài lòng nhìn ba cấp dưới, tâm trạng đang tốt lên giọng đồn trưởng dạy bảo:” Đối phó với lão gian thương thì khó, đối phó thằng em rể thì dễ lắm, thế này đi, tôi nhường cho các cậu, xem có học tập được gì không?”

Cả đám vỗ ngực nói không phụ lòng tin của đồn trưởng, không bao lâu nghe tiếng rầm rầm, Lý Dật Phong bê một chồng chỉ dẫn của nhà khách, làm bằng nhựa, Lý Ngốc xách giá áo như Lỗ Chí Thâm xách thiền trượng, Lý Thuyên Dương không biết kiếm đâu ra nửa viên gạch, đang dùng vải bọc lại, Dư Tội cứ gọi là mắt tròn mắt dẹt, húc đầu vào tường, thấy công sức giáo dục của mình phí hoài rồi.

“ Dám lừa gạt cảnh sát, hôm nay đừng hòng ai cứu được mày.” Lý Dật Phong hùng hổ vén rèm đi vào, vỗ tập chỉ dẫn nhựa:” Đừng lo thằng nhãi, lát nữa sẽ đệm cho mày dày một chút, tuyệt đối không có ngoại thương.”

“ Cẩu thiếu gia, lấy cái này bịt mồm được không?” Lý Ngốc từ nhà vệ sinh mang khăn tắm ra:

“ Được, con mẹ nó, dám lừa gạt chính phủ, giờ thằng anh rể của nó chạy mất rồi, không xử mày thì xử ai ...” Lý Dật Phong phất tay:” Xông lên anh em.”

Thế là người giữ tay, người giữ chân, người bịt miệng, ấn nghi phạm xuống giường, Dư Tội dù đoán ra không làm thật cũng dở khóc dở cười, thôi thì biết đóng kịch chứ không đánh thẳng tay cũng là tiến bộ.

“ Em khai, em khai ... Cứu với .. Các anh đừng đánh, tha cho em, em chỉ theo anh rể em kiếm cháo húp thôi, em làm gì đâu ... Thật, em khai, em khai ...” Vu Hướng Dương sợ hãi nói liền một tràng:

“ Thành thật chút, vậy mày nói đi, năm ngoái tiêu thụ bao nhiêu tang vật.” Dư Tội kịp thời chen ngang:

“ Không nhớ ... Không không, để em nhớ, một trăm con ... À không đúng, thực sự không nhớ nổi anh ơi ...”

“ Cho mày nợ một câu, giờ Lão Thất là ai, mày đừng nói không nhớ.”

“ ....”

“ Đừng tưởng tao không biết, Lão Thất từng ăn cơm với mày rồi, tao đếm đến ba không trả lời, tao ra ngay khỏi đây.”

“ Khoan khoan, đó là người bạn của anh rể em, em không quen, tên Lý gì đó ... Thực sự không biết tên mà ... Em còn gọi người ta là chú họ.”

Bình Luận (0)
Comment