Ồ, té ra tâm kết là ở đây, chuyện này dính líu tới Hạ Danh Quý, nếu bỏ được tâm kết này, đoán chừng Vu Hướng Dương không còn gi để phải che dấu nữa, vì thế liên tục hỏi: “ Một năm nhận bao nhiêu con trâu, dùng bao nhiêu tiền mặt, ghi sổ sách thế nào, đưa trâu tới là ai? ...”
Một loạt câu hỏi chóng mặt khiến Vu Hướng Dương rối rít trả lời, trả lời tới không rõ là mình đã khai ra gì, hắn lúc này chỉ mong mau mau thoát khỏi đám cảnh sát ác ôn cho yên lành ...
Lý Dật Phong không nghe vụ án, lấy đồng hồ ra nhìn chằm chằm, đến khi Dư Tội thỏa mãn chỉnh cổ áo đắc thắng bỏ đi, hắn chấn kinh đuổi theo: “ Con mẹ nó, đồn trưởng ơi chúng ta phá kỷ lục rồi, ba phút 24 giây.”
Chấn kinh hơn nữa là ở tỉnh thành, đại đội hai đường Kính Tông, Thiệu Vạn Qua chính lý lời khai, cảm thấy ê răng, một tổ của Giải Băng, lại thêm một tổ nữa của Phương Khả Quân, vậy mà thu hoạch kém xa cảnh sát quê mấy cây số. Khi hai tổ kia sa lầy trong mớ bòng bong nghi phạm, Dư Tội tóm ngay lấy hai người tưởng như hết giá trị khai thác, lôi ra đống tình tiết trọng yếu.
“ Chàng trai đó rốt cuộc xuất thân thế nào?” Thiệu Vạn Qua vỗ trán bồm bộp:
“ Ý cậu là gì?”
“ Dư Tội, cậu ta làm thế nào, cho dù dùng hình bức cung cũng không thể khiến đối phương khai thống khoái như thế?” Có thể đào xới sâu thế này khi không có gì uy hiếp người ta, Thiệu Vạn Qua là hình cảnh lâu năm tự biết khó khăn trong đó, cho dù có dùng toàn bộ lực lượng đại đội hai vào vụ án này cũng không thể nhanh như thế:
Ngoại trừ chấn kinh ra, không còn lời lẽ nào hình dung nữa.
“ Nếu tôi nói là cậu ấy có thiên phú thì chắc cậu không tin đâu nhỉ?” Mã Thu Lâm cười khà khà:
“ Tôi biết cậu ta, tôi thừa nhận cậu ta có máu liều vô hạn, cậu ta dựa vào đó làm được nhiều việc, con người cũng có chút tà môn, nhưng mà dùng từ thiên phú có thích hợp không?” Thiệu Vạn Qua bật cười:
“ Ồ, nói thiên phú còn chưa chính xác đâu, phải nói là thiên tài, tuyệt đối là thiên tài.” Mã Thu Lâm không ngờ đưa ra đánh giá còn cao hơn nữa:
Thiệu Vạn Qua ngớ ra một lúc, rốt cuộc coi như nói vui xua tay, chàng trai đó quá bình thường, Mã Thu Lâm quá thiên vị rồi, nếu nói thiên tài có lẽ là thiên tài phạm pháp, nghĩ thế chính bản thân cũng không nhịn được cười, tay cầm tư liệu được bên kỹ thuật chỉnh lý từ ghi âm ra:” Hạ Danh Quý, nam, 41 tuổi, công ty đăng ký dưới tên có ba cái, tổng kim ngạch tài chính 900 vạn ... Chú thấy người này và Lão Thất đã phải là mục tiêu cuối cùng của vụ án chưa?”
Lão Thất thực sự lại là thượng khách của Hạ Danh Quý, cho nên Tần Hải Quân mời khai bừa bậy, thành nhiều Lão Thất như vậy, mỗi lần Lão Thất tới thì ông ta đều được mời tới Hạ gia làm cơm, nhân vật thần bí đó không ngờ cho tới nơi ông ta cũng không biết tên tuổi thật, biết mỗi cái biết hiệu. Xem lý lịch mới phát hiện ra, Hạ Danh Quý trước kia là kẻ buôn trâu, phất lên sau vài năm rồi liên hợp với Tần Hải Quân làm Ngưu Đầu Yến, biến Hạ Phụ Ngưu Đầu Yến thành món ăn vang danh địa phương.
“ Hẳn là thế ...”
Mã Thu Lâm trầm tư, có gia nghiệp lớn như vậy, có danh tiếng vang dội một phương, cho dù trước kia có phạm tội thì giờ cũng tẩy trắng rồi mới đúng. Hơn nữa làm ăn tới mức này đâu cần dưa vào vất vả trộm trâu chống đỡ, đương nhiên tiêu thụ đồ ăn trộm thì có thể mở rộng vô hạn chế. Một tổ khác đưa tin về, vì vài năm trước chuyện kinh doanh Ngưu Đầu Yến thịnh vượng khiến các huyện thành phố xung quanh liên tục xảy ra các vụ mất trâu, khiến nhiều nơi không nuôi trâu nữa mà chuyển sang nghề buôn trâu, mua trâu ăn trộm ở nơi đó không phải chuyện lớn, nói đơn giản, anh dám bán, tôi dám mổ, chạy qua nhà hàng, luân chuyển vài lượt thành tiền sạch.
“ Tôi thấy có thể chính thức triệu tập Hạ Danh Quý rồi, Dực Thành không phải hang trộm, nhưng chắc chắn là ổ tiêu thụ đồ trộm cắp.” Thiệu Vạn Qua quả quyết, chuyện ngày một rõ ràng, những chuyện nhỏ này cả dân cảnh chẳng thèm để ý, giờ đã tích lũy thành đại hại:
Mã Thu Lâm rót một cốc nước nóng, vẫn còn đang suy nghĩ:” Đừng kinh động tới hắn ... Không triệu tập, hắn sẽ không biết chúng ta rốt cuộc nắm được bao nhiêu, đã đủ nghi hắn phạm tội chưa, như thế hắn sẽ còn nhảy nhót, cứ để hắn hoạt động.”
“ Vậy thì cho giám thị nơi cư trú, có điều người này vẫn chưa về.”
“ Hòa thượng nghèo thì canh người, hòa thượng giàu thì canh miếu, cái miếu lớn như thế không mọc chân mà chạy được, Hạ Danh Quý cũng không thể chạy. Vạn Quan, ngàn vạn lần đừng hành động hấp tấp, đối phương nhìn thấy bài tẩy của chúng ta.” Mã Thu Lâm cười, kỳ thực đối phó với nghi phạm có gia nghiệp dư dật dễ hơn đối phó với lưu manh không xu dính túi nhiều:
“ Bài tẩy của chúng ta?” Thiệu Van Qua ngơ ngác, tới giờ còn chưa có chứng cứ thực chất, lấy đâu ra bài tẩy:
“ Bài tẩy của chúng ta là … giờ chúng ta còn chưa có.” Mã Thu Lâm nói một câu hài hước:
Nụ cười đó sao mà âm hiểm, Thiệu Vạn Qua hiểu ngay, cứ để đối phương nghĩ là mình đã nắm thóp gì đó khiến hắn bất an, càng bất an càng dễ lộ sơ hở. Nhìn thời gian đã hơn 17 giờ chiều, hôm nay có thu hoạch bất ngờ, tâm tình Thiệu Vạn Qua cực tốt, mời Mã Thu Lâm đi ăn cơm thì có điện thoại, hớn hở nói:” Điện thoại của Giải Băng, tôi nói mà, thế nào cậu ấy cũng có phát hiện, làm sao để đám cảnh sát xã chiếm hết vinh quang.”
Nói rồi nhận máy, tức thì nụ cười cứng lại:” Cái gì, Hạ Danh Quý chủ động tự thú? ... Được, các cậu giữ ở đó, tôi xác nhận đã.”
“ Tên này không ngốc, không ngờ hắn lại đi thú tội trước.” Mã Thu Lâm không cho triệu tập là do ông sợ cái này, khi vụ án chính thức mở ra, địa phương xen vào, với mạng lưới quan hệ của nghi phạm, chuyện ngoài dự liệu sẽ càng nhiều:
“ Vậy chúng ta phải làm sao?” Thiệu Vạn Qua sốt ruột:
“ Kệ hắn, áp giải Tần Hải Quân và Vu Hướng Dương, lấy tội danh tiêu thụ đồ trộm cắp chính thức giam giữ hình sự, chúng ta không đánh ở Dực Thành được, có bản lĩnh thì hắn tới tỉnh thành mà cứu người.”
Mã Thu Lâm mặt lạnh lùng, Thiệu Vạn Qua khẽ gật đầu, đều hiểu, lúc này, cách thức phá án kiểu Trung Quốc chính thức bắt đầu:
Bồn chiếc ... Không, năm chiếc, không ... Hình như là bảy chiếc xe khác nhau, nhưng cùng sơn hai màu trắng xanh, nối tiếp nhau giữ khoảng cách vừa vặn từ từ đi qua cửa đồn công an Hạ Lãng thành phố Dực Thành.
Trực ban phát hoảng, vội vàng cầm điện thoại lên bấm số, vừa đuổi người còn lại ra đón, đó là xe của cục trưởng cục công an, làm sao không nhận ra cho được. Mỗi lúc như thế, hiệu suất làm việc của bọn họ nhanh lắm, chủ nhiệm văn phòng vừa xuống xe, người đón tiếp đã tới, cục trưởng vừa chạm chân xuống đất, đồn trưởng Hạ Minh Huy đã chạy ra, nhìn thế trận mà giật nảy mình, ba vị chính phó cục trưởng, thêm vào chính ủy, năm sáu vị chủ nhiệm của ban tuyên truyền, ban pháp chế, đều tới đông đủ.
“ Cục trưởng Lục, sao anh không thông báo một tiếng, mời, mời.” Đồn trưởng Hạ tươi cười khom lưng xuống mời lãnh đạo cục:
Cục trưởng Lưu là cán bộ xã đi lên, có sự hào sảng của người thôn quê, vỗ vai đồn trưởng Hạ, nửa đùa nửa thật: “ Tiểu Hạ, cậu phạm một sai lầm nghiêm trọng, đợi hội nghị tự kiểm điểm đi nhé.”
“ Cục trưởng Lưu, ý anh nói là mấy vị tỉnh thành ... Tôi cho rằng là hiệp trợ điều tra.” Hạ Minh Huy giật mình, đừng nghĩ câu nói đó là đùa, không chừng kết thúc luôn sự nghiệp của anh:
“ Hiệp trợ điều tra không sai, nhưng cậu chiêu đãi kiểu gì, sắp tới giờ tan ca rồi mà vẫn để các đồng chí trên tỉnh bận rộn à? Chúng ta bao nhiêu cảnh sát lại chỉ đứng ở bên nhìn, thế là không hay.” Cục trưởng Lưu nói rất không hài lòng:
Chính ủy và mấy vị chủ nhiệm đều nói đùa đồn trưởng Hạ không xứng chức, nhưng mà Hạ Minh Huy nào dám coi là đùa, ai chả biết lãnh đạo lật mặt nhanh hơn trở bàn tay, rối rít tự phê bình, hứa kiểm điểm.
Không ngửi ra mùi khác thường mới là lạ, sáng sớm nay thông báo thì trên cục thái độ hời hợt không đau không ngứa, nhưng giờ toàn bộ ban bệ lãnh đạo nhảy xuống, đùa à, coi là đùa mới là trò đùa.
Đúng, có vấn đề lớn rồi, Hạ Minh Huy hoài nghi mấy vị ở tỉnh đã chọc đúng chỗ hiểm rồi nên mới có chuyện này.