Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 395 - Q4 - Chương 065: Thịnh Tình Khó Từ Chối.

Q4 - Chương 065: Thịnh tình khó từ chối. Q4 - Chương 065: Thịnh tình khó từ chối.

Đội ngũ lãnh đạo cục công an Dực Thành kéo tới đồn công an Hạ Lãng với quy mô chưa từng có, làm đám dân cảnh xôn xao, không ai rõ đây rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu. Lãnh đạo tất nhiên không quan tâm tới cái nhìn đám nhân viên tầng chót đó, vừa nói vừa đi vào văn phòng lớn của đồn. Lúc này nhóm người Giải Băng đang chỉnh lý lời khai, hắn vừa mới biết Hạ Danh Quý về Dực Thành, chủ động tới chi đội tự thú, báo về đội một cái thì cả đoàn người tới.

“ Đây là cục trưởng Lưu của chúng tôi.”

“ Đây là chính ủy Trương của chúng tôi.”

“ Đây là phó cục Trần của chúng tôi.”

“ Đây là ...”

Giải Băng xuất phát từ xã giao lần lượt bắt tay từng người hỏi han, tươi cười, lãnh đạo tới, phía trước hàn huyên, không quên người phía sau, có đồn trưởng Hạ chu đáo giới thiệu từng nhân viên tham dự vụ án. Cục trưởng Lưu là nhân vật khéo léo trên quan trường, khen Tôn Nghệ có tinh thần, lại khen Chu Văn Quyên chu đáo tỉ mỉ, quay về Giải Băng lại khen tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô lượng.

Cục trưởng khen rồi, người dưới cũng khen theo, cả đống nghe mà ù tai.

“ Tiểu Giải, đại đội hai là đại đội hình cảnh vang danh cả tỉnh thành, các cậu tới chỗ chúng tôi phá án, sao có thể ở điều kiện sơ sài thế này, đây là do tôi thất trách nghiêm trọng.”

Hạ Minh Huy vội tự phê binh, chính ủy nói chen vào:” Cục trưởng Lưu, hay là thế này, tòa nhà kỹ thuật của chúng ta vừa xây dựng, hay là nhường ra vài gian cho các đồng chí trên tỉnh?”

“ Ồ, cách này hay lắm ... An bài chỗ ở chưa?” Cục trưởng Lưu quan tâm hỏi:

“ An bài rồi ạ, là nhà khách cục mời gọi đầu tư, điều kiện bên đó tốt.” Chủ nhiệm văn phòng đáp:

“ Chủ nhiệm Nghiêm anh phụ trách toàn bộ, các đồng chí tỉnh vất vả như thế, tuyệt đối không thể để sinh hoạt qua loa tạm bợ ... Phải rồi Tiểu Giải, hôm nay mọi người hôm nay đều ngưỡng mộ đại danh đại đội hình sự số hai mà tới ... Không phải là tôi nhất định muốn tới, mà là phó cục Tôn phụ trách hình sự cực lực tiến cử, nói cậu là nhân vật ưu tú nhất trong giới cảnh sát trẻ tỉnh ta, khi thực tập đã phá án mạng rồi, nhất định phải thỉnh giáo cậu ... Chủ nhiệm Nghiêm, đủ xe chưa nhỉ?”

“ Đủ rồi ạ, cục trưởng yên tâm, cơm công tác đã được đặt ... Giờ có thể đi luôn.”

“ Đúng đúng, tới giờ tan ca rồi, mời hết mọi người theo, tôi là hứng thú với điều tra hình sự lắm đấy.”

Một đám đồng nghiệp, người này một câu, người kia một câu, hết khen ngợi lại ngưỡng mộ, ngay cả Giải Băng cũng chẳng thể xen vào câu nào , cứ thế ù ù cạc cạc đồng ý đi ăn cơm, mấy người trong tổ được mời lên xe của cục. Tuy biết người ta tới có ý đồ, nhưng đối phương khách khí nhiệt tình như vậy, thực sự không cách nào từ chối.

Xã hội ân tình, nó như tấm lưới lớn, anh không thể phất tay áo bỏ đi, vả lại vụ án không thể thiếu sự hỗ trợ của địa phương.

Giải Băng có chút buồn bực, có điều không thể nói ra, vừa vặn thấy Tôn Nghệ ở bên hí hứng đợi ăn, nói nhỏ:” Tôn Nghệ, chuyện này không thích hợp.”

“ Khó khăn lắm mới được người ta mời một bữa, có gì mà không thích hợp.” Tôn Nghệ gạt đi:

Giải Băng không nói nữa, hắn biết nhận thức tư tưởng của đám đồng đội này chẳng ra sao, mà thình tình của đối phương thực khó khước từ.

Không chỉ Giải Băng, cùng lúc đó Triệu Ngang Xuyên, Phương Khả Quân ở đồn công an Đông Quan cũng bị một đám lãnh đạo cục công an mời đi. Bữa tiệc tổ chức ở Nhà hàng Dực Thành, trống giong cở mờ thế này, Giải Băng thấy không ổn, hắn chú ý xe đưa khách tới cổng nhà hàng không dừng lại mà đi tiếp, bàn tiệc đặt ở tầng 4, mà cả bốn tầng chỉ 3 bàn tiệc thôi, không có khách khác.

Xuất thân nhà phú quý, hưởng thụ chiêu đãi đặc quyền và đặc thù phô trương thế này không phải lần đầu, nhưng với thân phận là một cảnh sát, Giải Băng rất không thoải mái với chuyện như thế.

Cùng thời điểm đó.

“ Hạ Danh Quý, anh còn gì muốn bổ xung thêm không?”

Chi đội hình sự Dực Thành, văn phòng sát vách chi đội trưởng được dùng làm phòng thẩm vấn tạm thời, thẩm vấn Hạ Danh Quý tự đầu thú đã tới hồi kết, chủ trì là một đội trưởng, dự thính có người của chi đội kinh tế. Nghi phạm thì không khẩn trương mà mấy vị thẩm vấn lại tim đập chân run.

Đúng thế, khi anh có đủ tiền thì người khác phải dùng ánh mắt ngước nhìn thôi, Hạ Danh Quý chính là loại đó, hắn ngồi trên ghế thẩm vấn mà tự nhiên như ngồi công ty nhà mình, mười ngón tay đan vào nhau giống đang tính được mất của một vụ làm ăn.

Có điều thái độ tương đối khách khí, mà lời nói cũng thành khẩn:” Về cơ bản chỉ có thế, mấy năm qua tôi bận rộn với hạng mục địa ốc, chuyện làm ăn ở nhà hàng giao hết cho người cộng tác Tần Hải Quân quản lý, hai ngày trước du lịch ở ngoài mới biết, bọn họ trong quá trình kinh doanh che dấu tôi làm không ít chuyện xấu ... Đối với chuyện này, tôi hết sức đau lòng, vốn tôi nghĩ đây không phải là lỗi lớn, mắt nhắm mắt mở cho qua, ai ngờ vì lơ là mà gây ra đại họa thế này ... Tôi không cố kỵ gì nữa, nên tra thì tra, phải phạt thì phạt, tôi sẽ toàn lực phối hợp.”

Thái độ này làm đám cảnh sát ngồi đó kinh sợ, hơn nữa ông chủ Hạ khai ra không ít, nhà hàng trốn lậu thuế, lò mồ thì mua nguyên liệu không rõ nguồn gốc, theo lời ông chủ Hạ thì bản thân chỉ loáng thoáng nghe nói mấy lần, đều thành khẩn khai báo, nhưng rốt cuộc là bao nhiêu thì không rõ. Đương nhiên bản thân là ông chủ, không cần chuyện gì cũng tự mình làm, có cái thái độ này đã là tốt lắm rồi.

À phải, chi đội trưởng chuyên môn hỏi chuyện Lão Thất, ông chủ Hạ hàm hồ nói, hình như đó là biệt hiệu, rất nhiều người trong nghề đều biết.

“ Tốt rồi, cám ơn anh đã phối hợp, chúng tôi sẽ mau chóng làm rõ, Hạ Danh Quý, giờ anh có thể đi, có việc gì chúng tôi sẽ thông báo.” Cảnh sát thẩm vấn khách khí hết mức:

“ Cám ơn, tôi cũng các đồng chí cảnh sát, cám ơn chi đội trưởng Vương.” Hạ Danh Quý đứng dậy bắt tay, cám ơn luôn mồm:

Từ chi đội trưởng tới cảnh sát viên đều rời phòng thẩm vấn, tiến ông chủ Hạ ra tận xe, ông chủ Hạ tỏ ra kinh sợ làm cảnh sát bối rối.

Xe đi rồi, một chiếc Audi Q7, biển số có 4 số 8.

Tâm lý thù người giàu thì ai cũng có, nhưng mà khi đối diện với tài phú mà anh không thể với tới, chỉ có hâm mộ và thèm khát, ví như thẩm vấn viên lẩm bẩm: “ Biển số xe chắc cũng phải chục vạn.”

“ Tầm thế, ông chủ Hạ có tới mấy cái ... Tôi đang hoang mang đây, chuyện ông ấy khai có tính là cái gì, với thân phận của ông ấy, vẫy tay một phát là xong.”

“ Chưa chắc, đội hình sự tỉnh muốn tra một tổ chức ăn trộm, bắt cả người hợp tác lẫn em vợ ông ta ... Tôi nghe nói ông chủ Hạ cuống lên, muốn nhất định phải lấy người về.”

“ Té ra chuyện không phải nhỏ.”

“ Nhỏ hay lớn thì không phải do chúng ta quyết, có điều chuyến này ông chủ Hạ phải tốn kém rồi.”

“ Ha ha ha, phải thôi, tái phân phối tài sản xã hội mà.”

Mấy cảnh sát nói cười chuẩn bị về nhà, người đi xe ô tô, người đi xe đạp điện, một người ra ngoài cổng đơn vị thì phát hiện một chiếc xe đi về phía mình, đèn để sáng, là ông chủ Hạ đi rồi còn quay lại, xe đỗ bên cạnh hắn, cửa sổ xe hạ xuống nói chuyện.

Sau đó xe lên lề đường, tắt đèn, người trong xe không ra, người ở ngoài cứ đứng, hai bên trò chuyện rất lâu.

Ban bệ lãnh đạo cục công an ra mặt, tình huống này ai cũng biết là chuyện sắp chuyển biến, hoặc là đả kích nghiêm khắc, hoặc là cực lực bảo vệ. Cái trò này làm cảnh sát đều thông thạo. Có điều khả năng lớn là cái thứ hai, vì người ta là danh nhân Dực Thành, đụng vào loại này ở tình thế xã hội hiện nay rất khó, huống hồ chẳng có chứng cứ gì.

Bình Luận (0)
Comment