Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 396 - Q4 - Chương 066: Chẳng Bằng Không Gặp. (1)

Q4 - Chương 066: Chẳng bằng không gặp. (1) Q4 - Chương 066: Chẳng bằng không gặp. (1)

Trịnh Trung Lượng được một điểm tốt đó là hắn rất biết vị trí của mình, không cần bấm quẻ thì hắn cũng biết cái gì nên làm cái gì không, dù sao hắn làm dân cảnh tới hơn nửa năm, cho nên ngay từ đầu hắn đã cố gắng đứng bên lề, ai ngờ vẫn bị cháy thành vạ lây.

Buổi tối hôm đó Trịnh Trung Lượng nhận được điện thoại của đồn trưởng gọi tới đồn, mời khách không có phần của hắn, trách mắng thì không thiếu.

Vừa đóng cửa lại là chửi mắt té tát, hỏi hai đương sự kia bị người của tỉnh giam ở đâu.

Trịnh Trung Lượng không dám nói, đây là vụ án của đại đội hai, huống hồ chả lẽ bán đứng bạn bè?

Đồn trưởng Hạ càng giận: “ Trung Lượng, cậu là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của đồn, phải có tầm nhìn đại cục. Tôi biết những đồng chí trên tỉnh thành là bạn của cậu, nhưng còn các đồng chí trong đồn, trong cục, đúng không?”

“ Á, còn liên quan tới đại cục?” Trịnh Trung Lượng ngẩn người, bỏ qua cái phần bỗng dưng nhân viên hợp đồng lại biến thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm thì dù có thành Đại Tiên chăng nữa chẳng ngấm được cái sự liên quan ở trong đó.

“ Tôi nói thẳng với cậu, nếu để bạn cậu tra ra ổ tiêu thụ đồ ăn cắp ở thành phố ta, cậu có nghĩ tới hậu quả không?” Đồn trưởng Hạ nghĩ tới lại giận, hắn vừa bị lãnh đạo nói vài câu chướng tai đuổi khỏi bữa cơm:

“ Hậu quả gì ạ, bắt kẻ xấu là chuyện tốt mà.” Trịnh Trung Lượng giả ngốc:

“ Ngu xuẩn, cậu nghĩ kỹ đi, nếu để cảnh sát tỉnh thành bắt được, chẳng phải cho thấy chúng ta đã không làm gì à?” Đồn trưởng Hạ chửi mắng:” Nghĩ mà xem, án xảy ra ở đây, vậy mà cần người trên tỉnh xuống mới bắt được, cậu bảo tôi dấu mặt vào đâu, chi đội, cục phải dấu mặt vào đâu? Chẳng lẽ trước giờ cảnh sát Dực Thành là đám ăn hại, đều trơ mắt để tội phạm lộng hành?”

“ Nhưng ...” Trịnh Trung Lượng ngập ngừng giả ngốc tới cùng: “ Vậy chúng ta không nên tra ạ?”

“ Không phải thế, tra thì phải tra, nhưng mà là phải do chúng ta tra ... Nhất định là chúng ta tra, cậu nói đúng không? Nếu không chúng ta ăn nói thế nào với nhân dân toàn thành phố? Ở chuyện này, cậu biết nên đứng về phía nào chứ?” Đồn trưởng Hạ lời lẽ hùng hồn, thấy Trịnh Trung Lượng do dự mãi, hạ thấp giọng xuống như dỗ trẻ con:” Cậu không cần nói, tôi hỏi cậu, có phải hôm qua ngay trong đêm cậu đưa nghi phạm tới Khúc Ốc?”

Trịnh Trung Lượng nghĩ một lúc rồi gật đầu, đồn trưởng Hạ vỗ vai cổ vũ sau đó đi ngay.

Hai tiếng sau, chi đội hình sự Dực Thành điều một tổ cảnh sát như chớp giật mưa sa tới nhà khách Khúc Ốc, bọn họ nhận được lệnh chính thức bắt giữ Vu Hướng Dương, Tần Hải Quân, mệnh lệnh này mang hàm nghĩa: Vụ án phải nắm trong tay, nhân lúc đại đội hai chưa có chứng cứ xác thực, tiên hạ thủ vi cường.

Đáng tiếc, tới nơi thì người đi lầu trống rồi.

10 giờ tối, hai chiếc xe đi vào sân đại đội hai, nơi này buổi tối còn náo nhiệt hơn cả buổi sáng, người xong việc về đội, người chuẩn bị thẩm vấn, người áp giải nghi phạm, đều phải hoàn thành trước buổi sáng.

Hôm nay có chút bất ngờ, đội trưởng chuyên môn an bài nhà ăn thêm vài món ngon, lại còn gọi Hùng Kiếm Phi ăn cùng, cái bộ mặt khủng bố của hắn thường dùng áp giải nghi phạm, khiến người áp giải thêm vài phần tin tưởng, nghi phạm thêm vài phần sợ hãi. Khi hắn vội vội vàng vàng về tới nơi phát hiện Dư Tội và vị Cẩu thiếu gia từng tới một lần đột nhiên xuất hiện.

Thằng Dư Tội này cứ thích làm người ta phải giật mình mới chịu, áp giải nghi phạm mà lái Land Rover, ăn cơm còn đòi rượu, vậy mà đội trưởng Thiệu cũng chiều, nhìn cả bàn cơm ê hề, Hùng Kiếm Phi tức giận vô cùng, mắng đầu bếp ăn trong rào ngoài.

Đến khi ăn cơm Hùng Kiếm Phi càng chấn kinh, hai cảnh sát lạ mặt, trông rất quê mùa ngốc nghếch, vai không cảnh hàm, một bê bát cơm to bằng bát canh ăn như gió cuốn mây tàn, vị còn lại càng khiếp, một tay xúc cơm, một tay cầm bát canh húp. Cả hai chẳng tính là to lớn gì cho cam, nhưng sức ăn thì cả hắn và Trương Mãnh thường ngày tính là số một trong đội cũng tự thẹn không bằng.

“ Ăn chậm chút, có ai cướp của các cậu đâu.” Lý Dật Phong mắng, hắn còn có chút gia giáo, hai tên này chướng mắt tới không chịu nổi nữa:

Có điều Lý Ngốc không nghe hắn, mồm đầy cơm mà vẫn nói:” Tôi trước giờ ăn cơm toàn như thế.”

“ Ngon thật đấy, làm cảnh sát chỗ này hạnh phúc thật.” Lý Thuyên Dương vừa ăn vừa hâm mộ:

Hùng Kiếm Phi cười ha hả:” Cấp dưới của cậu à?”

“ Ừ, Thằng Ngốc, Đầu Tỏi ... Đây là Gấu Chó.” Dư Tội giới thiệu sặc mùi thổ phỉ:

Hai người kia thấy Hùng Kiếm Phi tướng mạo hung ác đều cười lấy lòng, lại vùi đầu vào ăn.

Dư Tội thấy Hùng Kiếm Phi vẫn trố mắt nhìn, cười:” Choáng chưa, lần sau so tài nghiệp vụ toàn tỉnh, thêm vào khoản thi ăn thì chúng tôi nhất là cái chắc.”

Hùng Kiếm Phi kiêu ngạo nói: “ Chuyện này chúng tôi không thèm tranh với các cậu.”

“ Cái khác các anh cũng tranh nổi đâu.” Lý Dật Phong nhảy vào: “ Chúng tôi chỉ có bốn người tới Dực Thành, các anh có cả đống, cuối cùng là do đồn trưởng của chúng tôi đưa người đi, tên mặt trắng của đại đội hai kia không ăn thua, đang chạy loanh quanh ở Dực Thành.”

Câu này nịnh Dư Tội, Hùng Kiếm Phi thấy chướng tai, hừ một tiếng, không thềm để ý tới tên cảnh sát nhà quê:” Ăn nhanh lên, tôi còn nhiều việc lắm, không rảnh tiếp các cậu.”

Xem kìa, làm hình cảnh lâu, khinh người rồi, Dư Tội hỏi nhỏ:” Gấu Chó, anh em chúng tôi không chọc vào anh ... Hay là sức hút của Giải Băng chinh phục anh rồi?”

Là câu nói đùa, nhưng Dư Tội cảm giác được khác biệt, tâm lý đối lập của đám bạn với Giải Băng không mạnh như trước. Không à, Hùng Kiếm Phi không đùa, nói luôn: “ Người ta hơn đứt cậu.”

“ Anh xem anh nói kìa, hết người so rồi hay sao mà đi so với tôi, anh kiếm hộ vài người không hơn tôi cho tôi xem.” Dư Tội không giận, vẫn trêu:” Nhưng mà không kiếm nổi ai kém anh đâu.”

Nói chuyện một lúc nắm được tình hình rồi, thì ra tổ trưởng Giải danh tiếng không tệ, tiếp nhận vài vụ án, xử lý rất đẹp, không để lại chút di chứng nào. Hơn nữa bản tính cũng tốt, nhiều lần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, chi phí người ta tự bỏ. Trong đội có người nhà nằm viện, hắn giúp 1 vạn, ai mà không nhìn với con mắt khác.

Đúng thế đấy, bao nhiêu ưu điểm như vậy mà, so với Dư Tội xem, Hùng Kiếm Phí lắc đầu: “ Xem bản thân cậu, từ khi làm cảnh sát gây ra bao rắc rối cho người xung quanh, lại nhìn người của cậu đi, đừng tưởng tôi không biết, chuyện hay ho các cậu làm ở Dực Thành, đó là cách làm việc của cảnh sát à? Lộ ra thì lột hết cảnh phục của các cậu, không biết còn vênh váo cái gì?”

Một nhóm chơi với nhau luôn có chuyện thân với người này nhiều hơn, người kia ít hơn, Dư Tội và Gấu Chó không thân mấy, huống hồ tính cách tên Gấu Chó này rất thẳng, từ thời Quảng Châu đã không ưa y tay chân không sạch sẽ, nhưng dù là anh em có chuyện cần nói cho rõ ràng, Dư Tội dừng đũa, ngăn cấp dưới lên tiếng: “ Cái mồm anh sạch sẽ một chút, mấy anh em đây năm mới theo tôi vất vả liền mấy tuần, nằm gai nếm mật mới kiếm chút manh mối, qua miệng anh thành cái thứ gì rồi?”

“ Không vất vả, không vất vả đâu đồn trưởng.” Thằng Ngốc không hiểu đồn trưởng đang bênh vực mình, khách khí không đúng lúc: “ Thích lắm, không phải nơm nớp sợ cha tôi với chỉ đạo viên, ở đây ăn được ngủ được, rất tiêu diêu.”

“ Đúng thế, thức ăn trong thành phố rất ngon, khi nào chúng ta ngày ngày ở thành phố thì tốt quá.” Lý Thuyên Dương chùi miệng mỡ, mắt tỏa sáng:

Hùng Kiếm Phi chỉ mặt Dư Tội vô cùng hả hê, Dư Tội chỉ biết ôm trán, cấp dưới ngu thế cũng là lỗi của y, còn nói cái quái gì được nữa.

Bình Luận (0)
Comment