Ợ, Tôn Nghệ ăn no ợ một cái rõ to, xoa bụng suốt, hắn nhớ tới nhà hàng đèn hoa rực rỡ, các em gái phục vụ qua lại, có mấy cực phẩm, làm hắn quên mình là ai.
Ngô Quang Vũ vuốt vuốt cổ, uống hơi nhiều, sờ ga trải giường trắng muốt thơm tho, cảm thụ chỗ ở bốn sao do cục an bài, cảm khái: “ Đây mới là chỗ người ở chứ ... Tôn Tử, trước Tết tôi gặp một đứa bạn học cao trung, giờ hắn làm giám đốc marketing khu vực, bà nó, suốt ngày ngồi máy bay bay đi khắp nước, còn có thư ký riêng, hâm mộ chết thôi, giờ mới được hưởng thụ chút cảm giác của người giàu.”
Ợ, Tôn Nghệ lại ợ cái nữa: “ Tôi còn chẳng biết đám bạn học đang ở đâu, cả ngày buộc trong đội, vô vị.”
Đúng thế, cái nghề này có vòng tròn giao du rất nhỏ, chỉ có cơ hội làm quen với hết nghi phạm này tới nghi phạm khác, giết người, cướp bóc, cưỡng hiếp, loại gì cũng có, chỉ thiếu người bình thường, lâu dần bản thân cũng không bình thường nữa.
“ Vô vị thật, hồi đi học nghĩ mặc cảnh phục oai lắm, mặc vào mới biết, còn nhục hơn ở trường.” Tôn Nghệ tán đồng: “ Tôi thấy đội trưởng chuyến này không nghĩa khí gì cả, Súc Sinh tham gia truy bắt, tự mình xông lên đầu, mạo hiểm bản thân, vậy mà vì một câu của bọn viện kiểm sát, thế là bị đình chỉ kiểm điểm, mẹ cái bọn ngồi văn phòng, chúng nó biết cái đếch gì? Chỉ toàn gây khó dễ cho anh em.”
“ Ừ, ý tứ của bọn họ là, muốn nói gì cũng được, nhưng đụng vào nghi phạm thì gọi thế này, cưng ơi, cưng đừng chạy, cưng tới đây đi để anh đeo còng cho cưng, anh sẽ rất ôn nhu.” Ngô Quang Vũ eo éo giọng nói rất chướng tai:
Cả hai cười lăn cười bò, thì ngoài cười ra còn biết làm gì nữa? Bắt giữ dù nhẹ nhàng nhất cũng phải dùng bạo lực khống chế bạo lực, vốn là cơ quan bạo lực, vậy mà cứ phải che che đậy đậy, chấp pháp văn minh, thứ đó ở đồn công an còn dùng được, đa phần là vụ án dân sự, chứ bọn họ là đội hình sự, văn minh với tội phạm khác nào trò cười. Chuyện của Trương Mãnh, ai cũng đồng tình, nhưng chỉ vẻn vẹn đồng tình thôi, cùng lắm nói xấu sau lưng vài câu thế này, chẳng thể làm gì hơn.
Cộc cộc, có tiếng gõ cửa, hai người được cục công an nuôi cho cơm no rượu say, đến ngồi dậy cũng không muốn, Tôn Nghệ hô:” Ai đấy, cửa không mở.”
Một cái đầu thò vào, là Đổng Thiều Quân, Ngô Quang Vũ cảnh cáo:” Này, tôi vừa ăn no, cậu mà đem lĩnh vực chuyên ngành ra, tôi phun vào mặt.”
“ Ha ha ha, không nói, không nói.” Đổng Thiều Quân đi tới bên giường:
Tôn Nghệ đột nhiên bật dậy, nâng cằm hắn lên bóp má, day mặt như kiểm tra xem có phải hóa trang không: “ Cậu chính là tên Bánh Nước trước kia có phải không?”
“ Đúng rồi.” Đổng Thiều Quân rất phối hợp gật đầu xác nhận:
“ Nhưng mà tôi thấy cậu không bình thường.”
“ Không bình thường chỗ nào, bật bộ phim XXX lên, tôi cho các cậu kiểm tra, tôi phản ứng rất bình thường.”
Tông Nghệ nhổ phì phì phì ba phát liền, toàn giống đực với nhau, kiểm tra cái gì? Ngô Quang Vũ tò mò ngồi dậy: “ Bánh Nướng, từ khi nào mà cậu to gan như thế, dám đi theo Dư Nhi làm bậy, chuyện hạ độc mà lộ ra, cậu tù hai năm là ít.”
“ Là cảnh sát, vẻn vẹn bằng đồn thồi mà phán đoán là trái với đạo đức nghề nghiệp, nghi ngờ đồng đội càng là hành vi không thể chấp nhận.” Cái mặt Đổng Thiều Quân không có chút thay đổi nhỏ nào, thấy Tôn Nghệ châm thuốc, hắn không hút thuốc, đoạt lấy:” Các anh em, mọi người có thể chất vấn hành vi đó, nhưng không thể phủ nhận hiệu quả. Nếu không những kẻ có tiền có thế làm sao chịu cúi đầu trước cảnh sát nghèo khó.”
Không nói còn đỡ, nói là Tôn Nghệ cáu: “ Tác dụng chó gì, giờ cảnh sát địa phương xen vào, cậu đợi đó mà xem, chuyện gì thì cũng hỏng hết.”
“ Bỏ đi, dù sao cũng mời chúng ta ăn một bữa, đây là bữa ngon nhất từ khi tôi làm cảnh sát tới giờ, đừng có đã ăn rồi lại còn nói xấu người ta, phải có tiết tháo chứ?” Ngô Quang Vũ xưa nay luôn nhìn mọi thứ rất thoáng:
“ Tên phản đồ, ở Quảng Châu đã làm phản đồ, giờ mới ăn một bữa đã trở mặt rồi.” Tôn Nghệ chướng mắt, lật lại chuyện cũ:
“ Loại chuyện này thì ai cũng có lòng mà không có sức, người anh em, nghĩ thoáng chút, thói đời này là thế, không thấy cục trưởng Lưu nói gì à? Phải chú ý tới đại cục, Ngưu Đầu Yến là sản nghiệp đặc sắc của Dực Thành, nếu sản nghiệp này bị trọng thương sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của quần chúng nhân dân ... Chúng ta là ảnh sát vì nhân dân phục vụ mà.” Ngô Quang Vũ học giọng điệu của cục trưởng Ngô trên bữa tiệc nói:
Kỳ thực bề ngoài tỏ ra vô tâm vô tính nhưng ai ngốc đâu, đều hiểu hết, nhìn ra hết, địa phương muốn bao che chuyện này, muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ biến mất, dù sao nếu chuyện này làm lớn lên, e cả sĩ đồ của lãnh đạo cũng bị ảnh hưởng. Hai nữa, sản nghiệp này đúng là đặc sắc của địa phương, nghe nói số người tham gia vận chuyển, giết mổ, gia công cho tới ẩm thực lên tới gần vạn, tra thế nào cũng phải chú ý ảnh hưởng, đúng không? Vậy phải làm sao, cục trưởng Lưu trong bữa cơm cực lực mời Giải Băng dẫn dắt cho hình cảnh thành phố, để họ đi theo học cách phá án.
Mục đích tất nhiên không phải học tập mà là để cản trở, tiết lộ thông tin điều tra, anh làm được gì nào, Hạ Danh Quý tự thú với cảnh sát địa phương thì họ có quyền tham gia chứ, không á, định cướp công sao?
Tôn Nghệ thở dài nằm vật ra giường:” Làm cảnh sát uất nhất chính là chỗ này, rõ ràng biết có vấn đề, nhưng không tra tiếp được, thậm chí e là không cho tra. Giờ cảnh sát địa phương tham dự, trừ để bắn tin cho bọn tội phạm thì còn làm gì nữa? Thậm chí tôi nghi mấy cái ổ tiêu thụ tang vật cũng bắt đầu tiêu hủy chứng cứ rồi.”
“ Ai chả biết là thế, nhưng làm gì được? Ngủ mẹ nó đi, no rồi.” Ngô Quang Vũ vươn vai, chính vì biết mà không làm được gì nên trút vào chuyện ăn uống:
“ Này, này các anh em, đừng ngó lơ sự tồn tại của tôi như thế chứ? Biết đâu tôi có cách.” Đổng Thiều Quân hắng giọng gây chú ý:
“ Xéo, tự kiếm chỗ mà chơi.” Tôn Nghệ quay sang một bên, không thèm để ý tới hắn:
“ Tôi không mắng cậu, nhưng cảm phiền đóng cửa hộ từ bên ngoài nhé.” Ngô Quang Vũ ngáp dài:
Đổng Thiều Quân vẫn thong thả nói:” Thái độ của các cậu làm tôi cảm thấy được lương tri và chính nghĩa của một cảnh sát vẫn chưa mất. Bây giờ tôi thông báo cho các cậu một việc, có người cần người tình nguyện, tiếp tục tra, không biết có ai hứng thú bắt bọn trộm trâu hoành hành khắp tỉnh này về không?”
“ Xì, cậu là cái thá gì?” Tôn Nghệ không tin:
“ Lại là Dư Tội chứ gì?” Ngô Quang Vũ khinh bỉ, đương nhiên là y, chỉ thằng đó mới đám làm bừa bất chấp hậu quả, kém theo cái ngón giữa, thái độ rõ ràng:
“ Tôi chỉ phụ trách thông báo, đừng có trút giận lên tôi, nếu đồng ý, các cậu sẽ được lệnh điều về, nếu không, coi như tôi chưa nói gì ... Có điều tôi đảm bảo, lần này tuyệt đối không phải kháng lệnh hành động.” Đổng Thiều Quân thở dài đứng dậy rời đi, nhân phẩm Dư Nhi có vẻ đi xuống, trước kia trong trường vung tay hô một cái, anh em ai cũng theo, giờ mọi người vẻn vẹn nghe tên y đã có thái độ bất tín nhiệm rồi:
“ Ê, nói rõ đi, rốt cuộc là sao?” Tôn Nghệ nghe ra giọng điệu có phần lạnh nhạt của Đổng Thiều Quân, cảm thấy cư xử với anh em như vậy không hay, vội trở mình gọi hắn lại: