“ Nói rõ rồi đấy, hai lựa chọn, một là ở lại Dực Thành, được chiêu đãi, ăn no ngủ kỹ, thứ hai là tiếp tục tra, tới tận khi ra được tên chủ mưu, nhưng vất vả, nếu không phải bọn họ là cần một lái xe kỹ thuật cao, tôi đã chẳng buồn nhìn cái mặt thối của các cậu.” Đổng Thiều Quân lành tính một chút, không có nghĩa là dễ bắt nạt hắn:
Tôn Nghệ suy nghĩ: “ Còn có ai?”
“ Có Trương Mãnh, đang bị đình chỉ, có tôi, chưa từng phá án kinh nghiệm thực địa, có mấy cảnh sát nhà quê chẳng biết tí nghiệp vụ nào, có tên chuyên làm liều bất chấp hậu quả Dư Nhi. Ngoài ra chẳng có gì đảm bảo chúng ta thành công, rất có thể là uổng công chạy một chuyến, thế nên tôi không miễn cưỡng các cậu, cứ ở đây hưởng thụ vinh dự cảnh sát tỉnh của các cậu đi.” Đổng Thiều Quân giọng mỉa mai, hắn nhận thấy hai người bạn trước mắt xa lạ nhiều rồi, không còn là anh em đơn thuần như khi ở trường nữa:
Ví như Tôn Nghệ hiện giờ có vẻ đang suy tính vấn đề đãi ngộ, ai cũng biết truy lùng bọn sơn tặc trộm trâu vất vả hơn ở Dực Thành nhiều. Ví như Ngô Quang Vũ đang suy nghĩ có nên tiếp tục chơi với Dư Tội không, dù sao thanh danh của y bây giờ không hề tốt, ở tình thành nhiều lãnh đạo chướng mắt với y.
Thất vọng, Đổng Thiều Quân chỉ nhìn một cái rồi mở cửa đi, trong tích tắc hắn chẳng thà mình chưa từng đi chuyến này, sắp đóng cửa Tôn Nghệ chợt gọi lại: “ Thêm tôi nữa … thằng Dư Nhi đó chuyên môn làm bậy, nhưng không thể không phục cậu ta, ít nhất cậu ta dám làm, sống tiêu sái, không sống uất ức như chúng ta.”
“ Ê ê, này đồ ngốc, ăn ở sung sướng thế này không chịu, lại muốn đi chịu tội à?” Ngô Quang Vũ vỗ trán: “ Thôi được rồi, tính thêm tôi, nói thật, nhìn các cậu đi ăn không trả tiền, còn tóm luôn ông chủ, tôi cũng thèm lắm.”
Đổng Thiều Quân không nói gì thêm, khép cửa lại, không ngờ một lúc sau Tôn Nghệ và Ngô Quang Vũ thực sự nhận được mệnh lệnh của Thiệu Vạn Qua, yêu cầu họ và Đổng Thiều Quân về đội, người truyền lệnh là Giải Băng coi bộ cũng không hiểu gì.
“ Chú Mã, đội hình này thế nào?” Thiệu Vạn Qua đưa danh sách cho Mã Thu Lâm:
Dư Tội, Lý Dật Phong, Lý Ngốc, Lý Thuyên Dương, Trương Mãnh, Đổng Thiều Quân đều là người tham gia vụ án ngay từ đầu ở xã Dương Đầu Nhai. Thêm vào hai lái xe sở trường tập kích đường xa Ngô Quang Vũ và Tôn Nghệ.
Mã Thu Lâm tủm tỉm cười: “ Ba cảnh sát quê, một anh chàng bị đình chỉ, hai lái xe, một chỉ huy chuyên phá hoại, chưa bao giờ thấy tiểu tổ nào đặc sắc thế này ... Dù sao thì cậu cũng coi là quân cở bỏ còn gì, thử xem, mất gì đâu.”
Cũng phải, Dư Tội kiên trì chuyển hướng sang kẻ trộm, chuyện này trái cách phá án thuông thường, đó là từ ổ tiêu thụ lần ra manh mối, men theo đó tìm ra trộm, nhưng bây giờ con đường này bị cảnh sát địa phương nhảy vào cản trở rồi, phải tìm đường khác, nghe cũng hợp lý, nhưng Thiệu Vạn Qua hồ nghi, có phải Dư Tội che dấu manh mối, dù sao y không phải người của đại đội hai.
“ Dùng người đừng nghi, nghi thì đừng dùng, đừng vừa dùng lại vừa đề phòng người ta, nếu cậu đọc đủ nhiều vụ án, mắt đủ sáng sẽ thấy vô số nghi phạm trọng yếu cấp tỉnh bộ bị hạ trong tay cảnh sát cơ sở chứ không phải chuyên gia hay cao thủ phá án nào, bọn họ mới là những người càng hiểu tình thế.” Mã Thu Lâm nhắc nhở:
Thiệu Vạn Qua bị nhìn thấu tâm sự, nói lảng đi:” Không phải tôi hoài nghi cậu ấy, mà hiện khả năng tìm được manh mối từ Dực Thành rất lớn, từ Hạ Danh Quý có thể trực tiếp truy ra Lão Thất.”
Không cần biết hắn thực sự nghĩ vậy hay chỉ là che đậy, dù sao hợp tác giữa các đơn vị xưa nay là luôn là vậy, dấu dấu diếm diếm che đậy đậy, đề phòng lẫn nhau, sợ bị tranh công, sợ ốc mò có xơi, hoặc sợ mang dụng ý xấu. Nếu chẳng phải Dư Tội ở tầng quá thấp, có lẽ Thiệu Vạn Qua còn không dám dùng y, Mã Thu Lâm không vạch trần ra, ông ở lại đại đội hai, kỳ thực tác dụng với vụ án không nhiều, chủ yếu ổn định hậu phương cho Dư Tội, cung cấp cho y hỗ trợ cần thiết:” Cũng tốt, cậu có Giải Băng ở đó, không phải cơ hội gỡ lại bàn thua sao.”
Nói như vậy rồi Thiệu Vạn Qua phải nể mặt, chợt thấy Hùng Kiếm Phi chạy lên, hỏi:” Đội ngũ áp giải đâu, không phải tôi bảo gọi họ tới đây họp à?”
“ Đội trưởng, Cẩu thiếu gia ... À mấy cảnh sát quê uống say, chui vào túc xá của tội ngủ rồi, gọi không nổi, mà nói cũng chẳng lên lời nữa ... Còn Dư Tội, cậu ấy nói khó khăn lắm mới tới thành phố một chuyến, đi gặp bạn gái rồi, nghe nói ở cục chống ma túy, lâu rồi chưa gặp.” Hùng Kiếm Phi lúng túng nói:
“ Cái gì, giờ là lúc nào rồi, đang tranh thủ từng giây từng phút, cậu ta còn đi gặp bạn gái à?” Thiệu Vạn Qua nổi giận:
Mã Thu Lâm xua tay: “ Không sao, dù gì đợi mấy chàng trai kia về còn cần chút thời gian, tôi sẽ liên hệ với cậu ấy.”
Đành vậy, Thiệu Vạn Qua hơi bực mình rời phòng hội nghị nhỏ, đây chính là điều hắn không thích nhất, Dư Tội không dưới quyền trực tiếp của hắn, không thể ra lệnh cho y, đi ngang qua khu túc xã đội, không ngờ thấy có người từ trong phòng loạng choạng đi ra, sau đó cứ thế thản nhiên cởi quần đái ở hành lang.
Hùng Kiếm Phi nổi giận quát:” Này, sao lại đái ở đây?”
“ Anh không bảo tôi nhà xí ở đâu.” Chính là Lý Ngốc, rõ ràng chưa tỉnh rượu:
“ Ở phía sau kia kìa.”
“ Đái xong rồi còn nói làm gì nữa.” Lý Ngốc kéo quần lên về phòng ngủ tiếp:
Hùng Kiếm Phi tức tới suýt nữa xông đến đấm một trận, quay sang nhìn đội trưởng mặt âm trầm không nói không rằng đi rồi.
……. ………..
Cốc cốc cốc!
Cửa sổ phòng trực ban cục chống ma túy, trực ban thấy đã 10 giờ tối rồi mà còn có người tới làm phiền, kéo cửa sổ ra tức thì bị một cơn gió mạnh mang theo tuyết sộc vào phòng làm hắn rùng mình, cáu kỉnh nói:” Làm gì thế hả?”
“ Tôi tìm tổ trưởng Lâm, Lâm Vũ Tịnh.”
“ Không biết nơi này không phải chỗ tùy tiện tới tìm người à?”
“ Tôi không phải người xấu, tôi là bạn cô ấy, di động không liên hệ được, tôi ...”
“ Người xấu lại không dán chữ lên mặt, huống hồ cậu chẳng cần dán chữ cũng biết là chẳng phải người tốt, không có ai tên như thế ở đây hết ...” Trực ban bực mình, loại đơn vị thế này, tin tức nhân viên không để lộ:
Dư Tội biết vấn đề ở mình, sốt ruột quá mức, vội vàng lấy giấy tờ chứng minh người tốt ra.
Dù sao là đồng nghiệp, trực ban nể mặt phần nào:” Gọi điện cho cô ấy, nếu di động không liên hệ được thì chắc là có nhiệm vụ rồi.”
“ À, cám ơn, tôi chỉ tới xem sao.” Dư Tội hết sức thất vọng, không phải là không đoán ra Lâm Vũ Tịnh có nhiệm vụ, nhưng vẫn ôm hi vọng nhỏ nhoi mà tới, về Đại Nguyên ba lần mà không gặp được cô, song ít ra còn có thể gọi điện tâm tình vơi phần nào nỗi nhớ nhung. Lần này càng hay, ngay cả điện thoại cũng không liên hệ được, chẳng biết lúc này chị Lâm đang nấp ở góc tối tăm nào, đợi nghi phạm xuất hiện.
Ôm một phần vạn hi vọng, cho dù chẳng cần giỏi suy luận thì cũng biết chín phần mười là thất vọng, vẫn nghĩ biết đâu chị ấy về rồi quên chưa bật điện thoại, nhỡ đâu điện thoại hết pin, hoặc chị ấy muốn thử thách mình ... Thế nên Dư Tội vẫn đến, đến rồi thực sự thất vọng, đột nhiên bao ngày qua mới thấy mệt mỏi, dựa vào trụ cổng thất thần nhìn từng bông tuyết lất phất bay qua trước mặt, ngay cả loại thời tiết thích nhất cũng không làm tâm tình tốt lên.
Từ lúc bắt đầu vụ án trộm trâu tới giờ, đầu óc lúc nào cũng chỉ có trâu và trâu, quên ăn quên ngủ, lúc này đầu óc phân tán, vừa buông lỏng một cái mới thấy mệt, nhận ra sao hồ đồ qua bao nhiêu ngày như thế.
Đi về phía xe, lại lưu luyến quay đầu nhìn tòa nhà cục chống vẫn sáng đèn, y nhớ má lúm đồng tiền của cô, nhớ mỗi cái trừng mắt của cô, hai người tới giờ quen nhau được một năm vậy mà chưa có nhiều kỷ niệm bên nhau.
"Nhẫn nhịn một chút, coi như chúng ta hiến thân vì sự nghiệp và lý tưởng, chúng ta cao cả, thuần khiết."
Dư Tội cười, nhớ tới lần đầu hai người quen nhau ở Quảng Châu, ấn tượng của chị ấy về mình chắc không tốt, rồi chẳng biết thế nào thành thế này, không nhớ thì thôi, mỗi lần nhớ tới lại thắt ruột gan, làm chuyện ngốc nghếch thế này.