“ Dư Nhị phải không?” Khi Dư Tội lề mề mãi mới ra tới cửa xe, bỗng nhiên có người gọi bằng cách cái tên đặc thù, thấy y quay đầu, người đó đi tới gần, giọng vui mừng lắm:” A, đúng là cậu rồi.”
“ Anh Lý.” Dư Tội nhìn người cao cao có mũi hơi gập, mất mấy giây mới nhớ ra là ai:
“ Nghe nói cậu làm đồn trưởng rồi hả, có khi là đồn trưởng trẻ nhất tỉnh đấy.” Lý Phương Viễn nhìn Dư Tội khắp lượt:
“ Anh Lý, đừng trêu tôi như vậy được không? Phó thôi, còn ở cái xã xa tít tắp, kém cả cảnh sát viên bình thường ở thành phố.” Dư Tội sao không rõ phân lượng cái chức phó đồn trưởng chủ trì công tác này chứ:
Lý Phương Viễn thân thiết khoác vai Dư Tội:” Xa chút, nhưng mà dù gì cũng là tầng lớp lãnh đạo rồi, à, mà sao cậu tới đây? Có phải ... Tìm tổ trưởng Lâm không?”
Bí mật này sắp công khai rồi, Dư Tội chả hiểu sao lại hơi xẩu hổ gật đầu.
“ Cô ấy đi làm nhiệm vụ rồi, để tôi nhớ xem nào … từ trước Tết, hai mấy ngày rồi ... Chịu thôi, nghề chúng ta là thế đấy, cậu đừng đợi nữa, khi nào điện thoại thông là cô ấy về.” Lý Phương Viễn trước kia theo đuổi Lâm Vũ Tịnh, sau đó một phần vì chuyện này mà từ bỏ, vợ chồng cùng nghề là không sáng suốt:
Dư Tội cũng khác gì, chạy suốt trước Tết tới giờ, cố lấy lại tinh thần, dù sao là đồng nghiệp của chị Lâm, khách khí hỏi:” A, tôi biết rồi, cám ơn anh, anh về nhà phải không? Tôi đưa anh về.”
“ Chà chà, đây là xe riêng của đồn trưởng à?” Lý Phương Viễn đi quanh chiếc Land Rover tuy có vẻ lâu rồi chưa rửa, hơi bụi bặm, vẫn lặc lưỡi luôn mồm:
“ Mượn thôi.”
“ Cho dù mượn cũng ghê gớm rồi, ai mà mượn nổi xe thế này ... Được, tôi ngồi xem, chưa bao giờ ngồi xe đắt tiền thế này. Dư Nhị không phải xuống xã làm thổ hào chứ?”
Hai người lên xe, câu chuyện cũng chỉ loanh quanh ở đề tài nghề nghiệp, biết Dư Tội đang đi tìm trâu, Lý Phương Viễn cười mất một lúc.
“ Dư Nhị, có chuyện này tôi không hiểu, có thể hỏi cậu không?” Sắp tới nhà Lý Phương Viễn hỏi:
“ Liên quan tới đời tư là tôi không nói đâu nhé.” Dư Tội sợ bị truy hỏi chuyện liên quan tới Lâm Vũ Tịnh, y không phải người thích mở lòng chia sẻ chuyện như vậy:
“ Tôi chẳng hứng thú chuyện đời tư của cậu, tôi đang nói trước kia cục chống ma túy đãi ngộ tốt, hay ở hậu cần đặc cảnh an nhàn, làm vài năm cấp bậc lên ngay, sao không lại không chịu.” Nghĩ tới tình cảnh Dư Tội lúc này Lý Phương Viễn không khỏi nuối tiếc, chàng trai ưu tú như vậy mà đi bắt bọn trộm trâu, nghe mà không khỏi bùi ngùi:
“ Khi đó mới vào nghề tôi còn chưa hiểu, không biết giữa các đơn vị hơn kém ra sao, chỉ muốn sống thống khoái một chút.” Dư Tội cười tự trào:
“ Ở đội chống trộm cắp thì hay dở gì cũng là thành phố, sao người ta bắt cậu xuống quê là cậu ngoan ngoãn xuống quê? Có biết giờ từ ngoại thành muốn điều vào thành phố bao tiền không? Đừng nói là ở xã, xuống thì dễ, muốn về khó lắm. Lấy cậu ra mà nói, hoàn toàn có thể không đi mà, cùng lắm tới đồn công an nào đó làm dân cảnh.” Lý Phương Viễn là người ngoài nhìn tuy rõ hơn, là công thần từng tham gia đại án như Dư Tội, y không thiếu cơ hội, vượt biên chế ở đơn vị cơ quan kìa, còn tuyến đầu luôn luôn thiếu người.
“ Anh bắt đầu nói tới đời tư rồi đấy.” Dư Tội không muốn nói sâu về chuyện này: “ Cám ơn anh Lý, tôi lại thấy thỏa mãn lắm, giống như anh nói, hay dở gì cũng là lãnh đạo mà, ha ha ha, tôi biết anh thấy tôi bị chèn ép, bài xích, nhưng mà chèn ép thành lãnh đạo cũng hiếm có lắm chứ.”
Lý Phương Viễn cười không bình luận gì, cái gì mà tài không gặp thời, số mệnh không tốt, bỏ đi, nói nữa cũng ích gì, muộn rồi, xe đi vào tiểu khu xuống xe, bảo Dư Tội sau này nên lên thành phố nhiều một chút rồi tạm biệt.
Dư Tội rời tiểu khu giảm tốc độ xuống, khóe mắt nhìn thành phố quen thuộc nhưng tới giờ vẫn thấy xa lạ, mỗi lần về Đại Nguyên lại có ít nhiều cảm xúc, loại cảm xúc đó cùng với bạn bè ngày càng xa cách càng thêm rõ.
Thử Tiêu, người đầu tiên nảy ra trong đầu y chính là tên béo đó, có điều Dư Tội không muốn quấy rầy, giờ này chắc là đang ôm Tế muội tử trong chăn ấm. Lý Nhị Đông thì theo Lý Hàng đi làm nhiệm vụ rồi, khi nào về bản thân hắn cũng không biết. Lạc Gia Long thì càng không muốn quấy rầy, chắc vẫn đang bận lấy lòng bạn gái bạch phú mỹ, sống trong đau khổ và hạnh phúc.
Cứ suy nghĩ miên man như vậy, nhưng đầu óc trống rỗng, nghĩ rất nhiều, lại chẳng có định hướng gì, cứ cái nọ lại xọ cái kia, chuyện của mình thì tự mình biết, y xuống xã Dương Đầu Nhai ít nhiều mang chút tâm lý bất mãn, nên lặng lẽ bỏ đi, giống con thú kiêu ngạo chui vào chỗ vắng vẻ liếm láp vết thương. Vết thương chưa lành thì cuốn vào vụ trộm trâu này, lúc mệt mỏi tìm kiếm chút an ủi và ấm áp, lại chỉ cô độc và tịch mịch làm bạn.
Một tay lái xe, một tay cầm di động lên, lướt qua từng số điện thoại, thậm chí nhìn thấy cái tên An Gia Lộ cũng không muốn gọi, có chút sợ hãi, sợ làm rối loạn cuộc sống yên bình của bạn bè.
Dư Tội cứ thế mơ mơ hồ hồ mà đi, còn không biết mình đang đi tới bãi sông rồi, chỗ này khá hẻo lánh, ánh sáng tù mù từ cột đền bên đường mờ ảo cùng với ánh sáng khu thương nghiệp đối diện chiếu rọi xuống lòng sông, sự tương phản hai bên cứ như làm nổi bật thêm cô đơn trong y.
Chợt nhớ ra lần đầu tiên bày tỏ với Lâm Vũ Tịnh, hai người cùng nhau đi dạo bở bãi sông, sau đó còn bị cảm. Thế là Dư Tội đỗ xe lại, bất kể gió sông Phần trợ giúp cho cái lạnh cắt da của mùa đông, nhảy qua hàng rào bảo vệ đi xuống bãi sông tối.
Định ôn lại chuyện cũ cũng tận hưởng sự cô đơn trong ngày gió tuyết, đó từng là chuyện y rất thích nhiều nắm trước, châm điếu thuốc vừa đi vừa hút, được mấy bước bất ngờ phát hiện ở chỗ vắng vẻ này còn có người, là nữ nhân vóc dáng cao cao mặc áo khoác dài trắng muốt đang đứng hóng gió.
Dư Tội nhìn một cái gần như nín thở, mái tóc dài hơi quăn tung bay tự nhiên, dưới ngọn đèn như phát ra vài tia hồng, dòng sông nửa đen nửa lấp lánh ánh đèn cùng tuyết trắng lất phất như làm nền cho bức tranh cô gái xinh đẹp dõi mắt nhìn xa, như đang ngóng chờ con thuyền ngoài xa, ánh mắt đó đượm chút u buồn xa xăm, làm người ta thắt lòng.
Vẻ đẹp ấy như hàm chứa tất cả tinh túy thiên nhiên, thâm thúy thanh nhã của thi từ, có cả quyến rũ, mềm mại và cả ngọt ngào và thanh cao.
Không ngờ trên đời có người xinh đẹp như vậy, vốn nghĩ An Gia Lộ đã rất xinh đẹp rồi, không thua bất kỳ minh tinh nào, nhưng về phong tình thua kém cô gái này một bậc, vẻ thùy mị thành thục ấy được hun đúc lắng đọng theo năm tháng, giống như rượu ngon lâu năm càng làm say lòng người.
“ Này chàng trai, có ý đồ xấu với chị tôi đấy à?”
Đột nhiên có tiếng nói từ sau lưng vang lên làm Dư Tội giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì cô gái kia quay đầu, vén mấy sợi tóc đang bay, một hành động đơn giản đó làm mê lòng người, cô gật đầu với Dư Tội một cái xem ra đã phát hiện y từ lâu, khẽ mắng:” Nam Nam, nói linh tinh gì đó hả?”
Giọng nói ấy như như tiếng suối vỗ đá, êm ái, giòn tan, Dư Tội vừa quay đầu liền hít sâu một hơi, cô gái phía sau không thua kém là bao, mái tóc nhuộm nâu, ăn mặc hết sức thời thượng, áo len bó chặt người, làm bầu ngực càng nổi bật, vóc dáng nhỏ nhắn của cô gái sông nước Giang Nam, qua cách nói chuyện cách ăn mặc thì là phong cách cô nương tây bắc.