Bình thường gặp một mỹ nữ cấp bậc này đã hiếm, vậy mà thế nào ở chỗ vắng vẻ này xuất hiện liền lúc hai người, đã thế bên cạnh còn có cô bé năm sáu tuổi, mặt tròn xoe đáng yêu, mặc chiếc áo trắng kiểu dáng giống nữ nhân kia, làm người ta nhìn một cái không khỏi nghĩ họ là mẹ con, đang mở to mắt nhìn y chằm chằm.
Cảm giác rất lạ, giống như cặp mắt to tròn đen láy mang đầy sự ngây thơ của trẻ nhỏ ấy đang đánh giá mình vậy, Dư Tội bỗng nhiên sinh cảm giác bị nhìn thấu tim. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, giữa đêm tối ở khúc sông vắng vẻ đột nhiên xuất hiện hai cô gái xinh đẹp và đứa bé, không khỏi khiến người ta liên tưởng chuyện ma quỷ.
“ Đổi với điếu thuốc của chú nhé, hút thuốc không tốt cho sức khỏe.” Cô bé không sợ người lạ tung tăng chạy tới trước mặt Dư Tội, vẫy vẫy y cúi xuống, đưa lên cái kem ốc quế, giọng lém lỉnh bà cụ non:” Hơn nữa ăn đồ ngọt làm tâm trạng người ta tốt hơn.”
Nói xong như muốn minh họa, lè lưỡi liếm cái kem còn lại bên tay kia, giống khuyến khích.
“ A, cám ơn …” Bị một đứa bé giáo huấn, Dư Tội lúng túng dập tắt điếu thuốc nhận lấy cái kem từ tay cô bé:
Lúc này nữ nhân áo trắng có điện thoại, vừa nghe một tiếng mà nỗi buồn trên mi như tan biến sạch, mỉm cười ôn nhu ừm một tiếng cúp máy, nói:” Chúng ta đi thôi, đừng làm phiền cậu ấy ngắm cảnh nữa.”
Dư Tội hơi luyến tiếc, vẫy vẫy tay với cô bé, nhìn ba người họ đi lên đê, chỉ còn y một mình bên con sông cô độc.
Một trong hai cô gái đi vài bước quay đầu nhìn Dư Tội, cười khúc khích:” Chị Tương, xem ra sức hút của chị vẫn ghê gớm lắm, chàng trai đó đứng nhìn chị mấy phút liền, em mà không gọi có khi hóa đá luôn đấy.”
Chị Tương khẽ đánh một cái: “ Em thật là, trước mặt trẻ con, đừng nói mấy lời đó.”
“ Quỷ nha đầu này có gì mà nó không biết chứ, giống hệt cha nó.” Cô gái tên Nam Nam chợt nhớ ra hỏi cô bé đang liếm kem ngon lành:” Sao cháu biết chú kia tâm trạng không tốt?”
Cô bé chớp chớp mắt, hơi nghiêng đầu hỏi: “ Dì Nam Nam, chuyện đơn giản như thế mà dì không nhìn ra sao?”
“ Á à, nha đầu quỷ dám trêu cả dì, xem dì trừng phạt cháu.” Nam Nam bế cô bé lên, ra sức thơm vào hai cái má hồng hồng bầu bĩnh, mặc cô bé liên tục nghiêng đầu, hôn một cái thật kêu mới thỏa mãn:” Yêu nha đầu này chết đi, em cũng muốn có đứa con thế này.”
Chị Tương nở nụ cười dịu dàng hạnh phúc, khuyên:” Nam Nam, em đừng ham chơi nữa, sinh một đứa đi, không lớn tuổi rồi khó lắm.”
“ Xì, em không mềm lòng như chị, cái đồ háo sắc phụ bạc đó sợ vợ phát hiện trốn biệt về quê …”
Chị Tương đưa tay nhéo một cái, cô không muốn để con gái nghe thấy lời không hay về cha: “ Không phải đâu, cậu ấy vốn không thích cuộc sống thành phố, ngay từ đầu đã thế.”
“ Xì, chị toàn bênh anh ấy.”
Tiếng nói xa dần rồi không nghe thấy nữa, Dư Tội cũng đã ăn hết cái kem, không biết vì liền một lúc gặp hai cô gái xinh đẹp hiếm có, hay vì cái kem của cô bé kia, tâm trạng của y tốt hơn. Dư Tội mỉm cười, ngồi ở bãi cát bên sông, lúc này y biết nên gọi điện cho ai: “ Cha, con đây.”
“ Không gọi cha thì cha chẳng biết là mày, mày còn nhớ là có cha nữa à? Có phải là mày nghĩ mày từ hòn đá nào đó nứt ra không ... Cái thằng thối tha, Tết cũng không thèm về nhà ...” Ở bên kia mở màn bằng một tràng chửi mắng:
“ Cha, con là lãnh đạo, lại vừa nhậm chức, phải làm ra vẻ chút chứ ạ, vài ngày nữa con về thăm cha.”
“ Thôi đi, thăm gì mày, đi qua ngó một cái mà cũng gọi là thăm hỏi à, chỉ tổ làm lỡ chuyện làm ăn của cha. Mà Dư Nhi này, về sau cha nghĩ không ổn, mày xuống quê thì chuyện vợ con làm sao, nếu vài ba năm không về thì hỏng hết à?”
Gần đây cha cứ nói chuyện này suốt, chắc già rồi muốn có cháu, Dư Tội đùa: “ Cha nghĩ xa quá, con vừa mới tham gia công tác, thoát khỏi sự quản thúc của cha, dại gì để vợ quản thúc.”
“ Không phải, cái này mày không hiểu, không cưới vợ không nuôi con thì mày không biết tới trách nhiệm. Ở loại chuyện này mày phải nghe cha, năm xưa cha cũng thuộc loại sống lông bông hôm nay không thèm nghĩ tới ngày mai như mày, sau khi có mày rồi mới sống tử tế chí thú làm ăn ... À phải, cha có cách, nếu mày xấu hổ không chủ động được thì giả bệnh nằm nhà cho bạn gái mày tới thăm, để cha nghĩ xem loại bệnh gì để mày có cớ nằm nhà vẫn có cơ hội gần gũi người ta ...”
Nếu ai từng gặp Lão Dư thì sẽ không ngạc nhiên vì sao Dư Tội lại như thế, cha nào con nấy thôi.
Dư Tội vội cắt ngang:” Chuyện này để sau đi cha, thời gian này con bận lắm.”
“ Bận gì?”
“ Quê có vài thằng trộm, lấy mất bảy tám con trâu của người dân, con đang đi tìm.”
“ À, cái thứ khốn nạn, chúng nó không biết ở quê con trâu là mạng người à, lại còn bắt bảy tám con, mày mà tóm được bắn chết nó cho cha ... Được, mày làm việc này coi như không làm đồn trưởng uổng công, thế nào đã tóm được chưa?”
Mấy khi được nghe câu nói ấm lòng như vậy, Dư Tội hơi xấu hổ:” Khó bắt lắm ạ, con vẫn đang tìm.”
Lão Dư nói chắc nịch: “ Nhất định sẽ tìm được thôi, cha tin tưởng mày.”
“ Oa, chả lẽ hình tượng của con trong lòng cha cao lớn như thế ạ?”
“ Không phải cao, có điều việc này làm sao làm khó được mày, từ khi mày biết tới tiền là bắt đầu trộm tiền của cha rồi, đi học thì mày lấy tiền của bạn, cha thấy mày không lấy gì của người ta thì thôi, đứa nào đi lấy của mày không phải tự tìm kích thích à?”
Dư Tội á khẩu rồi, thế này không đỏ mặt không được, biết con không ai bằng cha, bao nhiêu khuyết điểm trong mắt cha thành ưu điểm rồi.
Đặt điện thoại xuống, Dư Tội thở mạnh một hơi, lòng khoan khoái quay về xe, chuẩn bị về đại đội hai, ở đó có đội viên đang chờ, chiếc xe biến mất trong sắc đêm muôn màu của thành phố, cô độc đi về một phương hướng xác định.
Cộc cộc cộc! Dư Tội đẩy cửa ra, nhìn thấy khuôn mặt mỏi mệt già nua, đôi mắt trí tuệ của Mã Thu Lâm: “ Bác Mã, xin lỗi bác, để bác đợi lâu rồi.”
Phải biết Dư Tội khách khí với ai là điều cực kỳ hiếm, cả với Hứa Bình Thu, y chưa bao giờ nói một câu tử tế, chẳng vì cái gì khác, đó là sự tôn trọng, là chuyên gia trộm cắp đã qua thời, ông hoàn toàn có thể an hưởng tuổi già rồi, vậy mà khổ công vất vả thế này.
“ Tôi nói xin lỗi mới đúng, là lại phải để cậu thiếu ngủ rồi.”
“ Không sao ạ, mấy ngày qua bọn cháu đều ăn ngủ rất tốt.” Dư Tội ngồi xuống bên bàn:
Mã Thu Lâm xưa này không rườm lời, kéo tấm bản đồ tốn công làm mấy ngày qua, Dư Tội giơ ngón cái tặc lưỡi lên hồi, toàn bộ phía bắc tỉnh đã được đánh dấu rồi, một tấm bản đồ tung tích vụ trộm hết sức trạc quan.
“ Từng có vụ án kiểu gia tộc phạm tội, cả thôn liên quan tới phạm tội, như thôn trộm, thôn mại dâm ... Vụ án này che đậy lâu như thế, tôi nghĩ nó đang có khuynh hướng này. “ Mã Thu Lâm thở dài: “ Đây chính là loại đau đầu nhất, vì bao che lấp liếm cho nhau, khi xảy ra chuyện ỷ vào luật pháp không trị số đông, khi bị phát giác thì ùa cả lên nhận tội.”
Dư Tội gãi đầu, thảo nào lại nói là mình sắp mất ngủ, đúng thế thật, vốn đủ rắc rối rồi, nếu thêm tính chất gia tộc thì độ phiền hà sẽ tăng lên vô số lần: “ Song phải có nhân vật linh hồn chứ ạ?”
“ Đúng, nhân vật linh hồn là mấu chốt, có lẽ chính là Lão Thất, song không phải Hạ Danh Quý đâu.” Mã Thu Lâm ít khi nói chuyện khẳng định thế này, dù hợp tác với Thiệu Vạn Qua, ông đa phần nói nước đôi:
Dư Tội cũng suy nghĩ tương tự, Hạ Danh Quý không phù hợp làm nghi phạm số một, nhưng chắc chắn là có liên hệ trực tiếp, song cùng với việc công an Dực Thành tham dự vụ án, không thể nào thông qua hắn ta tìm mối liên hệ này:” Hắn ta cũng giảo hoạt lắm, chỉ một cú điện thoại của Tôn Hải Quân làm hắn ngửi ra ngay vấn đề, tới ngay chỗ công an Dực Thành tự thú, làm họ có cớ đáng hoàng can thiệp vào vụ án, ài, cháu suy nghĩ chưa đủ chu đáo.”
“ Thế đã là tốt rồi, nếu cứ muốn mọi thứ hoàn hảo, có khi chẳng đi tới đâu.” Mã Thu Lâm xua tay, nói chuyện với chàng trai này bớt đi được nhiều điều thừa thãi, đưa một chồng tài liệu cho Dư Tội:” Bắt tay vào việc đi.”