Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 401 - Q4 - Chương 071: Người Tính Trời Tính. (1)

Q4 - Chương 071: Người tính trời tính. (1) Q4 - Chương 071: Người tính trời tính. (1)

Phòng họp nhỏ trang bị không đầy đủ, thậm chí không có cả thiết bị sưởi, Dư Tội cầm chồng tài liệu dày, càng xem càng ngạc nhiên, hai người có lối suy nghĩ khớp nhau tới lạ lùng, đều muốn ra tay từ cách thức hành vi của nghi phạm, suy đoán ra tính cách, thói quen cùng nơi ẩn thân của hắn.

Có số tài liệu này, công việc tiếp tới của Dư Tội sẽ có đường lối rành mạch hơn nhiều.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, hai người bàn bạc ở một số chi tiết, hai tiếng trôi qua, từ bàn bạc trở thành tranh luận, đều là người có cá tính, khó tránh khỏi xung đột.

Tảng sáng, thời khắc đen tối nhất, cho dù là đại đội hai cũng chỉ còn lại ánh đèn ở phòng hội nghị nhỏ, khi nghe thấy tiếng xe ở sân, Dư Tội vươn tay ra, đứng dậy làm động tác thể dục: “ Bác Mã, tới đây thôi vậy, đám Tôn Nghệ về rồi, cháu phải chuẩn bị lên đường.”

“ Đi đường cẩn thận đấy, trong nhà tạm thời chỉ có thể chi viện cho các cậu ở kỹ thuật và thông tin thôi, lãnh đạo không coi trọng, nhân lực có hạn, đành vất vả các cậu.”

Dư Tội cười hỏi: “ Bọn cháu còn trẻ, vất vả còn hiểu được, bác Mã vất vả như thế làm người ta nghĩ không thông.”

“ Nghĩ không thông gì?”

“ Chúng ta muốn cái gì? Cháu là đồn trưởng xã Dương Đầu Nhai, đây là trách nhiệm của cháu, nhưng với thân phận và tuổi tác của bác, không cần phải làm thế.”

“ Ha ha, nếu nhất định nói vì cái gì thì chỉ có một thôi, đó là hứng thú.” Mã Thu Lâm tinh thần phấn chấn: “ Tôi làm cảnh sát cả đời, đấu tranh với bọn trộm cắp cả đời, có muốn hay không thì nó thành kiểu nghiện vậy, không dứt được. Vì sao lại chọn ủng hộ cậu, kỳ thực cũng vì cá nhân thôi, nếu là vụ án của người khác, nói không chừng tới đây vì áp lực của địa phương mà phải kết án qua loa, bỏ dở giữa chứng, cậu thì khác, tôi biết cậu sẽ theo tới cùng, đây là cơn nghiện cũng là một lạc thú.”

Dư Tội nhe răng cười khép cửa rời đi.

Sáng sớm, sương mù giăng giăng, một chiếc xe chở tiểu tồ lâm thời lặng lẽ xuất phát.

….. ….. …

Cộc, cộc, cộc!

Trịnh Trung Lượng cẩn thận gõ cửa văn phòng đồn trưởng Hạ, lấm lét nhìn quanh như ăn trộm, may quá, không ai chú ý, hình cảnh tỉnh thành chuyển đi rồi, người trong đồn ai nấy bận bịu không để ý tới đồng chí Trịnh Trung Lượng có hành vi bất chính.

Biết làm sao, đồn trưởng ra chỉ thị, một cảnh sát nhỏ như cái rắm như hắn không nghe lời là vô nguyên tắc, không phục tùng là không có ý thức đại cục, cái mũ đó hắn đội không nổi. Đang suy nghĩ nghe thấy giọng nam trung trầm hùng của đồn trưởng, hắn đi vào khép cửa lại.

Hạ Minh Huy ngẩng đầu hỏi: “ Có tình hình gì không?”

Nhiệm vụ của hắn là báo cáo tình hình mới và tiến triển mới của tổ điều tra, ai bảo hắn có ưu thế là bạn học, Trịnh Trung Lượng tới gần bàn làm việc, còn cẩn thận áp giọng xuống:” Đồn trưởng, theo quan sát 3 ngày 8 tiếng của tôi ...”

Đồn trưởng Hạ hồi hộp chờ đợi:” Phát hiện ra cái gì?”

“ Không phát hiện ra cái gì.”

Rầm, đồn trưởng Hạ giận tới vỗ bàn, làm Trịnh Trung Lượng rùng mình bổ xung: “ Chỉ có chi tiết nhỏ, không biết đồn trưởng có thích nghe không?”

“ Có gì thì nói hết đi.” Đồn trưởng Hạ sốt ruột lắm rồi, thằng này có cái tính rườm lời:

“ Dạ ... Mấy ngày qua bọn họ tra Lưu Thường, Từ Béo, Cao Tiểu Thành ... Phải rồi, còn cả nhà lão Hà Nhà Quê, chủ yếu là đối chiếu số sách, tra rõ nguồn hàng.”

“ Có phát hiện gì không?” Đồn trưởng Hạ lại bị khơi lên tò mò rồi:

“ Căn bản không cần phát hiện, số sách ghi chép rất be bét, làm người thuế vụ và điều tra kinh tế của chúng ta tức tới chửi mắng luôn mồm ... Thế là trực tiếp đình chỉ kinh doanh, nguồn hàng càng khỏi nói, đến bọn họ còn chẳng biết là mua ở đâu, đâu cũng có. Tóm lại cứ có người mang trâu tới là họ mua, ngay cả tổ điều tra cung phải điên đầu.”

Trịnh Trung Lượng chọn trọng điểm nói, thế nào cũng phải làm thỏa mãn tò mò sự tò mò của lãnh đạo, nếu không đóng cửa lại nói nguyên tắc còn khó chơi hơn ban kỷ luật trường, lại còn gây khó dễ.

Kể một phen công tác lại kể tới sinh hoạt, lại nói có người bị điều về tỉnh thành rồi, gần như nói không sót gì cả, đồn trưởng Hạ hài lòng cho Trịnh Trung Lượng đi, còn dặt đi dặn lại không được để đối phương phát hiện.

Nghe cái thằng nhóc đó nói cứ như mật thám nằm vùng vậy, làm hắn rất hài lòng, cầm điện thoại lên bấm số.

Trịnh Trung Lượng lui ra khỏi phòng, hắn còn lén lút áp tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, vừa rồi hắn cố tính khép cửa một bên không chặt, à, gọi điện thoại, không biết cho ai, đem tình huống hắn vừa kể nói một lượt. Chợt nghe thấy tiếng bước chân, Trịnh Trung Lượng hoàng hồn co chân chạy, chạy ra cầu thang quay đầu lại, thấy đồn trưởng thò đầu khỏi văn phòng nhìn ngó hai đầu hành lang, có vẻ cảnh giác lắm.

Hù hồn.

Ài, công tác gián điệp này đúng là hại tim mà.

Không bao lâu sau Trịnh Trung Lượng tới hiệu tạp hóa nhỏ, mua bao thuốc hút, mấy ngày qua hút ổn qua, tóm lại là chuyện này làm hắn không được thoải mái cho lắm, cho dù là người trong cuộc, dù từng nghiên cứu Chu Dịch Bát Quái, hắn cũng chẳng hiểu chuyện này là sao.

Tổ điều tra đang mở rộng phạm điều tra, nhưng không khác gì lúc mới tới, mọi thứ vẫn tựa đúng tựa sai, lò mổ thì chẳng cái này sạch sẽ, nhưng người ta chẳng để lại chứng cứ mà tra, tra đi tra lại, giờ chi đội điều tra kinh tế, thuế vụ, công thương, y tế, chăn nuôi đều tham gia rồi, càng lúc càng rối.

Vừa đi vừa nghĩ, hút hết điếu thuốc thì tới nơi công tác lâm thời, tòa nhà nghiệp vụ tổng hợp, chần chừ chốc lát, rồi áy náy đi vào.

Chát, Giải Băng ném một chồng tài liệu lên bàn, phát ra hai chữ mà hắn ít dùng:” Vô sỉ.”

Khuôn mặt điển trai đanh lại như phủ sương, mắt thì tóe lửa, Chu Văn Quyên nhìn một cái, biết tổ trưởng Giải gặp phải khó khăn lớn nhất từ khi nhậm chức tới giờ. Họ vừa tra ra được chút manh mối thì bên thuế vụ phong tỏa sổ sách, bên kinh tế đóng cửa điểm kinh doanh, sau đó triệu tập nghi phạm, tiếp đó nữa không dọa người ta sợ đóng cửa thì cũng biến mất tích.

Người ta hết lòng như thế khiến tổ điều tra biến thành đồ trang trí, ý kiến xử lý của người ta đã đưa ra rồi, còn tra gì nữa.

Chu Văn Quyên ngồi xuống nhặt tài liệu bị đánh rơi, là ghi chép điều tra lò mổ Nam Quan, căn cứ vào mỗi ngày lò mổ đó mổ bao nhiêu, xác định nguồn hàng đương địa là bao nhiêu, tồn tại bao nhiêu thuế phí chưa nộp, sau đó tạm thời phong tỏa sổ sách, một đống cơ quan hữu quan nhảy vào tra xem tồn tại vấn đề khác không.

Từ ngữ dùng rất hợp lý, hành văn kiểu báo cáo cấp trên, nào là "cơ bản xác thực" ," khả năng tồn tại", " phải điều tra sâu hơn", chí ít bới mỏi mắt không thấy sơ hở gì.

Vấn đề là ở chỗ, người ta đã tra rồi, còn tra tỉ mỉ như thế, các đồng chí ở tỉnh thành không thể tra cái chỗ người ta vừa tra đúng không, vậy là không tin tưởng đồng chí rồi, vậy là không được, ăn của người ta, ở chỗ người ta, giờ không tôn trọng người ta à?

“ Giải Băng, làm sao đây, giờ chúng ta thành ăn không ngồi rồi mất rồi.” Triệu Ngang Xuyên khó xử, đại đội hai không thiếu người dũng mãnh khi đối đầu với tội phạm, nhưng gặp phải thủ đoạn mềm dẻo tới từ đồng nghiệp này thì bó tay:

“ Đây rõ ràng là cản trở, quấy nhiễu chúng ta phá án, thế còn tra gì nữa, bây giờ toàn thành phố đều biết có tổ điều tra tỉnh thành đang tra tiêu thụ tang vật trộm cắp, còn không xóa hết dầu vết à?” Giải Băng nắm chặt tay, gân xanh lan tới cổ, giận lắm rồi, nhưng cố nhịn không nói tục:

Bình Luận (0)
Comment