Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, liên tục ba bốn ngày, từ đồn công an tới đại đội, chi đội của cục công an Dực Thành đều nhiệt tình nhảy vào giúp các đồng chí tỉnh thành điều tra. Cái thành phố cấp huyện nhỏ tẹo này, chẳng cần ngầm bắn tin thì ai ai cũng biết, thế nên đám đội viên được đại đội hai phái xuống chỉ còn biết nhìn nhau thôi.
Giải Băng nhìn số đội viên còn lại, Triệu Ngang Xuyên kinh nghiệm thực địa phong phú song có phần cứng nhắc, Chu Văn Quyên chu đáo tỉ mỉ cần mẫn lại không quá tinh thông nghiệp vụ, hai cảnh sát có kinh nghiệm điều tra kinh tế do đội trưởng Thiệu phái tới mùi bàn giấy quá nặng, tất cả đều không giúp gì được hắn, đều chỉ biết nhìn chằm chằm đợi hắn ra lệnh.
Đang chần chừ thì hành lang có tiếng bước chân, chào hỏi, tán dóc, đã tới giờ đi làm, đợi người trong tổ chuẩn bị sẵn sàng ra xe lại có hai chiếc xe cảnh sát đã đợi từ lâu, có người ân cần mở cửa xe, có người ân cần dẫn đường, có người ân cần hỏi cơm trưa an bài ở đâu, hỏi tổ trưởng Giải xem an bài thế có được không?
Giải Băng đồng ý hết, ngồi lên xe rời chi đội điều tra kinh tế, lại bắt đầu một ngày mới, hắn biết đây là ngày chẳng có thu hoạch gì, bất giác nghĩ tới Dư Tội, cái tên chẳng biết sợ gì, nếu như là y, chắc còn bị cái tình trạng hiện giờ làm điên hơn mình nhiều?
Hoặc là cậu ta sẽ nghĩ ra cách nào đó đột phá, cậu ta luôn ra chiêu không theo quy củ, nên không ai đề phòng được. Kế sách thì Giải Băng không phải không có, nhưng ý nghĩ phá luật vừa mới hiện lên liền bị hắn dập tắt ngay tức thì, hành vi đó trái với niềm tin, trái tín ngưỡng của hắn, có khác gì bọn tội phạm.
“ Giám đốc Hạ, bọn họ vào lò mổ Từ Béo, năm chiếc xe, ba của công an, hai của thuế vụ, một không có dấu hiệu.”
“ Giám đốc Hạ, bọn họ ra rồi, lên đường cái, chắc tới nhà hàng Ngưu Đầu Yến của Lưu Thường.”
“ Giám đốc Hạ, bọn họ chỉ ở nhà hàng có 5 phút, vừa đi, à, chắc tới thuế vụ.”
“ Giám đốc ...”
Trong di động thi thoảng lại báo tin tức được truyền tới.
Hạ Danh Quý đặt điện thoại xuống, giờ thì mục đích điều tra của tiểu tổ điều tra đã có đường lối đại khái trong đầu hắn rồi, chẳng qua là tuần tự nhi tiến bắt đầu từ người ít liên quan, đấu tranh khai thác dần dần đi tới tầng sâu hơn thôi, quá sách vở, không có gì đáng ngại hết. Mấy ngày qua họ tập trung tra lò mồ và sản nghiệp của Lưu Thường, Từ Béo, tra ra không ít vấn đề, nhưng nếu vấn đề trong tầm không chế thì không phải là vấn đề nữa.
Cầm cốc trà có nước màu hoàng kim lên, Hạ Danh Quý đặt bên miệng nhấp một ngụm, mấy hôm nay hắn bị nhiệt, cần mượn thứ này điều tiết.
Ngẩng đầu lên thì thấy ngoài biệt thự lưng núi xanh um tùm, vạn niên thanh đã treo quả đỏ rực, mùa xuân sắp tới rồi, mọi năm giờ này là mùa hoàng kim, năm nay lại thành mùa vắng vẻ.
“ Lão Hạ, anh không thể bỏ mặc chúng tôi chứ?” Một người trung niên hỏi, mũi sư tử, miệng rộng, cổ đeo dây chuyền vàng to như xích, trang phục tiêu chuẩn của thổ hào thấy Hạ Danh Quý mãi không lên tiếng sốt ruột hỏi:
Người còn lại tuổi khá trẻ, cắt tóc ngắn, nhìn thấy cả da đầu, cũng hỏi:” Chú Hạ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“ Ha ha ha, xảy ra được chuyện gì chứ.” Hạ Danh Quý cười nhẹ đặt cốc nước xuống:” Chẳng qua là trốn lậu thuế thôi mà, nên khai báo phải khai báo, cùng lắm nộp chút tiền phạt, đợi đội điều tra tỉnh thành đi một cái là không sao.”
“ Nhưng như vậy phải phạt khá nhiều.” Lưu Thường xót của, hắn đang tính nên đút cho thuế vụ ít tiền, sau đó phạt tượng trưng thôi, có lẽ giảm bớt được thiệt hại:
Vị còn lại rõ ràng chưa bước vào hàng ngũ không bận tâm tới tiền, không phục nói: “ Bằng vào cái gì chứ, nhà nào là không mua hàng lẻ, lại còn kinh doanh phi pháp, chúng ta kinh doanh bất hợp pháp bao giờ? Cục công an, đồn công an tới chỗ chúng ta ăn ghi nợ bao nhiêu rồi?”
“ Não lợn à, người ta chấp pháp, nói hợp là hợp pháp, nói không hợp pháp là không hợp pháp. Lão Hạ, phía này chúng ta có thể ứng phó được, vấn đề là hai người kia.”
Nói tới chuyện này Hạ Danh Quý không che dấu được lo âu trên mặt, cho dù là kiêu hùng một phương, với năng lực của hắn ta, vậy mà không nghe ngóng ra được tung tích Tần Hải Quân và Vu Hướng Dương, hắn biết chuyện không dễ giải quyết.
Con người lúc gặp nạn chỉ lo cơm trong nồi mình, Lưu Thường nhắc:” Lão Hạ, quan hệ của anh bên công an nhiều như thế, vậy mà không có tin tức chuẩn xác chút à?”
“ Chú Hạ, nếu bọn họ mà đóng cửa chỗ của cháu hai tháng thì lỗ vốn chết thôi, chú không thể trơ mắt nhìn cháu gặp tai ương chứ?” Từ Béo van nài, trong nghề này, hắn luôn tự xếp mình vào hàng tiểu bối:
“ Ài, hai người không thể chỉ biết nhìn bát cơm của mình mà không có tí tầm nhìn đại cục nào, được, tôi tiết lộ cho ...” Hạ Danh Quý bị hai người này ngày ngày tới nhà làm phát bực, nói thẳng: “ Loại chuyện này có hai tình huống, một là bất kể thuế vụ hay công thương, điều tra kinh tế, bọn họ tra ra vấn đề càng tốt, dù sao ở trên địa bàn chúng ta, đi ra đi vào thấy nhau, cái gì cũng dễ nói. Tình huống khác, nghĩ đi, họ không tra ra, để trên tỉnh nhảy vào đào xới, hai người thấy thế tốt hơn à? Tưởng tôi không sốt ruột sao, Hải Quân và Hướng Dương còn không biết bị giam ở đâu kìa.”
Cáu rồi, nếu nói khó thì ông chủ Hạ mới là khó, cả nhà hàng và hai lò mổ đều bị trên tỉnh dán giấy niêm phong, người thì bị bắt đi, không rõ ở đâu, đó là tâm bệnh lớn nhất của hắn.
“ Lão Hạ, hai người đó sẽ không khai cả gốc rễ của chúng ta ra chứ?” Lưu Trường có hơi sợ:
“ Chắc chắn là có.” Hạ Danh Quý thừa biết thằng em vợ mình là cái thể loại gì, thấy hai người kia mặt tài mét, bổ xung: “ Khai thì sao, dù là tang vật trộm cắp chăng nữa thì chứng cứ đâu? Dù có nhưng chúng ta không biết đó là đồ trộm cắp thì chẳng làm gì được, đúng không? Ài ... Vấn đề không phải ở đó, chúng ta cùng hội cùng thuyền, chớ níu kéo nhau. Vất vả mười mấy năm, cuối cùng lại công hiến cho nhà nước.”
“ Ài, chuyến này e là ăn vào vốn rồi.” Lưu Thường vỗ trán, có chút đâu đầu, đau đầu nhất không phải là tốn bao tiền, mà sợ tốn tiền cũng không ích gì: “ Có nên thông báo cho người kia không, người đó mà bị bắt là chúng ta xong hết.”
Mí mắt Hạ Danh Quý giần giật, trầm ngâm, lập kế với gây án là hai tầng cấp khác nhau, người đó hoàn toàn không tham gia vào trộm cắp, lo gì bị moi ra: “ Nếu bắt được vị đó thì tôi bị còng rồi, chuyện này không cần lo, ngay cả tôi còn không biết người ta ở đâu nữa là ... Tôi sợ là sợ chúng không tìm ra người, lấy chúng ta khai đao.”
Đúng lúc này có điện thoại, còn nghĩ rằng là báo cáo của người theo dõi tổ điều tra, nhìn số một cái liền giật mình ra ngoài nhận điện thoại:” Cục trương Lưu, tôi là Danh Quý, làm phiền anh quá.”
Loáng thoáng nghe được một ít, Từ Béo hỏi:” Cục trưởng Lưu nào?”
“ Cục công an chứ ai.” Lưu Thương nhỏ giọng đáp, lòng yên tâm hơn không ít, có cái bắp đùi lớn thế này để ôm, có muốn đổ cũng không dễ: