Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 403 - Q4 - Chương 073: Người Tính Trời Tính. (3)

Q4 - Chương 073: Người tính trời tính. (3) Q4 - Chương 073: Người tính trời tính. (3)

“ ... Ài, cục trưởng Lật, nghe anh nói kìa, làm sao tôi để anh mời được ... Hôm khác tôi mời mới đúng, tôi thực sự không rõ, vừa mới áp giải về, chi tiết vụ án tôi chưa xem, có tin tức chính xác sẽ báo cho anh.”

Thiệu Vạn Qua đặt điện thoại xuống, giơ điện thoại ra làm động tác không còn cách nào khác với cục trưởng Vương Thiếu Phong, phó cục trưởng Miêu Kỳ:

Nghi phạm vừa áp giải về tỉnh thành chưa tới ba ngày, quan hệ của địa phương đã chạy lên tới tận sở công an tỉnh, vừa rồi là điện thoại hỏi thăm tình hình của một phân cục trưởng.

Phó cục Miêu xua tay: “ Xã hội giờ là thế, có cục công an địa phương đoán chừng đội ngũ ở Dực Thành không tra được ra gì rồi.”

Thiệu Vạn Qua thở dài: “ Người của chúng tôi sắp không chịu nổi nửa rồi, cứ tìm ra được chút manh mối chuẩn bị khai thác sâu hơn bên kia nhảy vào, không cản trở thì phạt nhẹ nhàng xí xóa cho qua.”

Sau bàn làm việc đối diện, cục trưởng Vương vẫn đang nhíu mày xem báo cáo vụ án, từ Dương Đầu Nhai truy tới Dực Thành, từ báo cáo hóa nghiệm mẫu vật lò mổ tới lời khai của nghi phạm, chỉ cần là người có tri thức cảnh vụ cơ bản cũng nhìn ra nước trong này rất sâu, nhưng ở vị trí ông ta, không thể không châm chước nhiều thứ hơn là vụ án.

“ Tiểu Thiệu, đây là tội phạm có tổ chức, không cần nghi ngờ gì nữa.” Vương Thiếu Phong ngẩng đầu lên:” Tôi chi hỏi một câu, khả năng bắt được tên đầu mục lớn cỡ nào, tôi không nói là tên đầu mục nhóm nào đó, mà là người chế thuốc, con cá lớn nhất ấy, nếu không bắt được thì chuyện trộm trâu chưa dứt.”

“ Khó thì khó, có điều khả năng rất cao.” Thiệu Vạn Qua một thời đâm đầu phá án tới vỡ đầu chảy máu, giờ học khôn biết đối phó với lãnh đạo rồi, đừng có giận dỗi, dỗi một lần là hỏng cả đời, phá hoại hình tượng trong mắt lãnh đạo:

Vương Thiếu Phong nhìn vị đội trưởng nổi danh dũng mãnh này, ông ta không ngại gửi gắm trọng trách, mà chuyện này bị bỏ lửng quá lâu rồi:” Tiểu Thiệu, không phải tôi không tin cậu, nếu tổ chức các thành phố liên hợp phá án mà không có thu hoạch gì sẽ thành trò cười cho người ta, có vết xe đổ phía trước rồi ... Chuyện khó khăn ở địa phương không cần nói nữa, vả lại vụ án kiểu này đâu phải sở trường của các cậu.”

“ Chúng tôi mởi chuyên gia xử lý vụ trộm cắp tọa trấn rồi.” Thiệu Vạn Qua thể hiện đã suy tính kỹ càng: “ Đó là đồng chí Mã Thu Lâm, vụ án này được chú ấy theo dõi trên tỉnh từ lâu, vừa khéo năm ngoái bọn trộm này mò tới Đại Nguyên của chúng ta , bị người dân đương địa bắt lấy, chúng tôi chỉ thử một chút, không ngờ manh mối ngày càng nhiều, án ngày càng lớn.”

“ Mô thức tội phạm bây giờ đã thăng cấp và lan truyền rồi, cục trưởng Vương, tôi đã xem tấm bảng của Lão Mã, nó đang lan từ bắc xuống nam, phương bắc hiện đề phòng ngày càng chặt, chúng xuống phía nam tìm cơ hội gây án ... Chính sách lớn của tỉnh giờ là ngả về phía tam nông, nếu chúng ta chấm dứt được chuyện này sẽ vô cùng có ý nghĩa.” Phó cục Miêu lấy cả tầm cao đại cục chính sách ra nói, làm cộng sự lâu năm ông ta hiểu, chỉ cần có mồi đủ lớn, vị cục trưởng thích công to này dám làm:

Thiệu Vạn Qua tự trách bản thân sao không nghĩ ra chiều này sớm, nếu đứng ở tầm cao này tính chất vụ án sẽ khác, biến thành phá hoại đại hoàn cảnh, phá hoại kiến thiết kinh tế.

Quả nhiên Vương Thiếu Phong trả lại báo cáo: “ Tiểu Thiệu, về nguyên tắc ban lãnh đạo cục ủng hộ các cậu, nhưng vụ án này không phải sự kiện cô lập, liên quan rộng, kéo dài, nếu như mắc cạn giữa chừng sẽ gây ảnh hưởng lớn tới công tác bình thường cùng với ảnh hưởng xấu tới hình tượng.”

“ Tôi hiểu thưa cục trưởng.” Thiệu Vạn Qua thẳng mình ưỡn ngực:

“ Điều tra bổ xung, khi chưa có tin tức chuẩn xác, chớ hành động hấp tấp, về lực lượng và trang thiết bị thì bàn bạc với chi đội, vụ án này đã làm là phải thành thiết án, không thể lật ngược.” Vương Thiếu Phong ra lệnh:

“ Vâng!” Thiệu Vạn Qua hưng phấn kính lễ, rốt cuộc cũng xong.

Hai người cáo từ ra về, ở cửa đã có đống người đang chờ vào gặp cục trưởng, phó cục Miêu cười áy náy với các đồng nghiệp, tán gẫu vài câu, kéo Thiệu Vạn Qua tới văn phòng mình.

Về văn phòng phó cục Miêu, không khí thoải mái hơn, dù sao ông ta phụ trách mảng hình sự, hai bên tiếp xúc không ít, tự mình pha ấm trà, ngồi xuống ghế sô pha: “ Cái vụ án này từ năm ngoái, à không năm kia, một đại biểu của hội đồng nhân dân Đại Đồng để xuất ra, sau đó lập tổ chuyên án, song trừ vài án lẻ tẻ ra thì không có thu hoạch nào đáng kể.”

Thiệu Vạn Qua hiểu ý, ông ta lo vụ này hỏng, cơ mà hắn không chắc, biết nói sao.

Phó cục Miêu nhìn bộ dạng ngập ngừng này là hiểu:” Này Tiểu Thiệu, tôi nhìn cậu lớn lên đấy, đừng để tôi già rồi bị cậu đẩy vào hố, nếu không chắc thì làm lặng lẽ thôi, rút cũng không mất mặt. Chớ có tham công trải rộng ra, thành lập tổ lãnh đạo rồi mà sấm to mưa nhỏ, cái mặt già của tôi không biết gác vào đâu.”

“ Cục trưởng Miêu, không phải đang điều tra bổ xung là, nếu tôi nói chắc, không phải lừa chú à?” Thiệu Vạn Qua rất thân với vị lãnh đạo này, nên dám nói dám cười:

“ Đúng, cậu lừa tôi, tôi cảm giác cậu chỉ lo việc này không đủ lớn.” Thiệu Vạn Qua lần này chủ động tích cực tìm lãnh đạo báo cáo, không nhất quán lắm với hành vi thường thấy của hắn: “ Vụ này mà phát hiện ra, thanh thế không thể không lớn.”

Phó cục Miêu mắng:” Thằng nhãi này, còn che dấu gì nữa, nói mau, quả tim này già lắm rồi, không chịu nổi nhiều kích thích đâu.”

“ Đội tiền tuyến của chúng tôi đã tới Đại Đồng, tra chín mục trường, hỏi thăm người vào tù vì tội trộm trâu, đang xác nhận manh mối tiền kỳ, sẽ có tin tức nhanh thôi ạ.” Thiệu Vạn Qua trấn an:

“ Vậy người dẫn đầu là ai, Lý Hàng hay là Triệu Ngang Xuyên.” Miêu Kỳ chưa đủ yên tâm, hỏi tới vài danh nhân đại đội hai:” À còn cả chàng trai trẻ rất điển trai, bọn trẻ giờ hay gọi là rất soái, Giải Băng ấy.”

“ Đều không phải ạ.” Thiệu Vạn Qua hơi ngại ngùng:” Là cảnh sát xã Dương Đầu Nhai:”

“ Hả, sao lại dùng người của cảnh sát xã, lực lượng cơ sở có bao nhiêu đâu.” Miêu Kỳ lập tức nhớ tới chuyện khủng bố:” Có phải là người năm ngoái bị Giả Nguyên Thanh đâm một cái, sau đó đưa xuống quê không, xôn xao tới tận tai tôi.”

“ Vâng, chính là Dư Tội.” Thiệu Vạn Qua vừa nói vừa quan sát sắc mặt lãnh đạo, hắn biết nhiều lãnh đạo không ưa Dư Tội, cho nên không tùy tiện nói ra:

Đúng là Dư Tội, cái tên rất đặc biệt, nghe một lần là khó quên được, vụ án từng chấn động năm ngoái giờ đã nguội lạnh rồi, chàng cảnh sát nhỏ bị ném tới Dương Đầu Nhai đã không ai nhớ nữa. Đây là cái niên đại hối hả, nào xe, nào nhà, nào lương, có quá nhiều thứ phải quan tâm, ai còn nhớ tới cao thủ săn trộm như đóa hoa sớm nở tối tàn ấy.

Cho dù chàng trai đó có sinh buồn bực mà chết cũng không ai kỳ quái, nhưng là lại hoạt động tích cực, còn nhận vụ án cổ quái, khiến Miêu Kỳ hứng thú hẳn lên, sau khi hỏi kỹ càng đầu đuôi câu chuyện, gật gù tán thưởng: “ Trong đội ngũ của chúng ta có kẻ đầu cơ luồn lách, có kẻ sống tạm bợ qua ngày, cũng có kẻ lợi dụng chức quyền rối loạn kỳ cương, những kẻ này thêm một bớt một chẳng ảnh hưởng gì ... Nhưng cũng có người dám liều mạng tìm ra chân tướng, bất kể là vì ghét ác như thù hay là vì hứng thú cá nhân, thì chính họ mới là xương sống của cảnh sát chúng ta.”

Thiệu Vạn Qua hết sức bất ngờ, không nghĩ phó cục Miêu lại đánh giá Dư Tội cao như vậy, tiếp đó còn bât ngờ hơn.

Miêu Kỳ dùng ngữ điệu nghiêm túc hạ lệnh: “ Cái tên này, trước khi có được kết quả cuối cùng, tuyệt đối không được nhắc tới trước mặt cục trưởng Vương.”

“ Vâng.” Thiệu Vạn Qua biết đây là đấu tranh phái hệ, hắn rất ghét loại chuyện này, nhưng không thể không chấp nhận nó.

Bình Luận (0)
Comment