Khi Ngô Quang Vũ lái xe tới gần trại giam số bốn tỉnh Sơn Bắc, mặt Dư Tội không được tự nhiên cho lắm, y nhìn dãy tường cao che hết tầm nhìn, hàng rào thép gai, vũ cảnh cầm súng tuần tra, xe đi qua cổng, người liên tục ngọ nguậy như con sâu.
Liên tục nhiều ngày bôn ba, mấy người đều râu ria lởm chởm, tóc tai bù xù, may có cái mũ cản sát che đi còn giữ được chút uy nghiêm.
“ Dư Nhi, sao thế, không khỏe à?” Đổng Thiều Quân nhìn gương chiếu hậu phát hiện ra, quan tâm hỏi:
“ Không sao, thiếu ngủ thôi.”
Xe dừng lại, Đổng Thiều Quân xuống trước, lấy giấy tờ, liên hệ với quản lý trại giam, nói rõ mục đích, thường xuyên có người vị thành vạo trại lao động cải tạo vẫn che dấu tội lỗi, quản giáo quen rồi, an bài một phòng nói chuyện cho ba người.
“ Không biết cái trại cải tạo này làm việc gì nhỉ?” Ngô Quang Vũ rất tò mò, ngển cổ nhìn quanh, nhưng trong tường có tường chẳng thấy gì, bọn họ đã đi qua hai trại giam, một là mỏ than, một là nông trường, toàn là công việc nặng, cái này thì khác, rất sạch sẽ, không đoán ra được:
Đổng Thiều Quân chịu khó tìm hiểu nên biết:” Vốn là nơi làm diêm, giờ làm ngói luồng, hàm lượng kỹ thuật không cao.”
“ Tôi thấy ở trong đó còn thoải mái hơn làm cảnh sát, bốn ngày chạy hơn 2000 km, chết tôi mất.” Ngô Quang Vũ lại bắn đầu màn ca thán quen thuộc:
Đổng Thiều Quân quay đầu nhìn nhìn Dư Tội, cảm giác y cứ kỳ kỳ, nhưng biết tính y không hỏi, lấy di động ra nói: “ Nghi phạm họ Tịch, tên Cải Cách, vì tội trộm cắp mà bị phán 4 ngăm sáu tháng, đã chấp hành hình phạt hai năm, nơi gây án là xã Tiểu Kinh Trang huyện Hữu Ngọc, trộm 2 con trâu, một con la, cuối cùng vì cố kéo một con dê lề mề mà bị bắt.”
“ A, nhân tài tổng hợp, cái gì cũng trộm.” Ngô Quang Vũ cười hô hố:
“ Cách thức gây án lại không giống với chúng ta tìm lắm.” Đổng Thiều Quân nhíu mày, đã đi gặp mười mấy nghi phạm rồi, đều là trôm gia súc, nhưng mà khác nhau quá nhiều, rõ ràng không cùng đường:
“ Nếu dễ tìm thế thì vụ án đã không treo mấy năm.” Dư Tội chớp chớp mắt, nét mặt thấy rõ được sự mệt mỏi, y không sợ mệt mỏi, sợ đường lối sai, nếu không kiểm chứng được trong thực được thì ngay chính bản thân cũng chẳng thể thuyết phục được:
“ Rốt cuộc là cậu tìm loại trộm gì thế?” Đến cả lái xe cũng quan tâm rồi, chủy uếu là muốn mau chóng kết thúc mà đẩy ai này mà thôi:
“ Tìm cao thủ, tuy tổ chức chúng rất kín, qua mặt được cảnh sát, nhưng thế nào cũng không thể qua mắt hết được người trong nghề.” Dư Tội trả lời, nếu đã là hình thức gây án kiểu gia tộc, đột phá bên trong là khó, phải tìm manh mối từ ngoài, có câu cùng nghề là oan gia, Dư Tội đang đi tìm vị oan gia này:
“ Đừng nản chí, trên đời này bất kể làm cái gì cũng cần có chút vận may, cứ kiên trì, nó có thể tới bất kỳ lúc nào.” Đổng Thiều Quân an ủi:
“ Vậy chúc chúng ta hôm nay gặp vận may đi, tôi sắp mất niềm tin rồi.” Ngô Quang Vũ nói như hết hơi,
Đúng thế, bọn họ đã đi qua bảy nhà giam, gặp mười mấy nghi phạm, ăn ngủ trên đường, không có chút manh mối nào, lòng tin đang bị bào mòn từng chút một.
Đang nói chuyện thì quản giáo dẫn một nghi phạm rụt đầu rụt cổ đi vào, giới thiệu đây là cảnh sát từ tỉnh thành tới, có chuyện muốn hỏi, không được che dấu, nghi phạm trả lời kiểu phản xạ điều kiện: Nhất định sẽ thẳng thắn với chính phủ.
Khỏi phải đoán, ma mới tin, người khác có lẽ bị bộ dạng rụt rè của nghi phạm đánh lừa chứ Dư Tội à, y quen với kiểu này rồi, trước kia Thằng Nhóc bị đưa đi cũng hay dùng bộ dạng này, lúc về phòng giam diễn lại làm trò cười, coi cảnh sát thẩm vấn như bọn ngốc. Dư Tội thì thầm với Ngô Quang Vũ vài câu, Ngô Quang Vũ đứng dậy, nói do tính bảo mật ủa vụ án, dẫn quản giáo ra ngoài cửa.
Nghi phạm là người trung niên, vóc người mảnh khảnh, mặt quắt queo, đầu thì hói kha khá, cổ rụt lại như rùa chui đầu vào mai, mắt thì chớp liên hồi, giống đang dò hỏi ý của hai vị cảnh sát, thi thoảng thè lưỡi liếm môi, lộ răng thiếu mất cái răng cửa.
Cứ vậy nhìn nhau chừng 5 phút, Dư Tội hỏi:” Tịch Cải Cách, bao tuổi rồi?”
“ Bốn mươi.”
“ Kể cho tôi nghe xem, gia súc bị anh bắt về thế nào?” Dư Tội lấy thuốc lá ra rất khách khí:
Tịch Cải Cách sáng mắt lên, rối rít cảm ơn, châm lửa rít một hơi, nhìn cái mặt giống đang hít thuốc phiện chứ không giống thuốc lá.
Dư Tội đợi hắn rít thêm điếu nữa mới hỏi, giọng vui đùa:” Muốn học thủ pháp của anh, sau này thất nghiệp có đường dự phòng, anh được đấy, bắt cả một xe dê, nếu không phải xe tuần tra bắt gặp thì không bắt được anh ... Đúng là cao thủ, tôi đoán nhé, anh trộn ít thức ăn gia súc mà dê thích, dỗ chúng lên xe chứ gì?”
“ Không phải, phí công ...” Tịch Cải Cách gặt phắt đi:
“ Vậy thủ pháp của anh là?” Dư Tội tò mò thực sự, đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, đi ăn trộm mà dám bắt nguyên đàn dê:
“ Dùng ... Dùng giấy là được.” Tỉnh Cải Cách vừa hút thuốc vừa tham làm nhìn gói thuốc bên tay Dư Tội, Dư Tội thoải mái ném luôn cho hắn, hắn hớn hở mở ra đếm, còn hơn nửa, mang về phòng thì hắn thành anh hùng, đút ngay vào người:” Dê thích nhất ăn giấy, anh chỉ cần cuộn tờ giấy, nhớ phải là loại giấy gỗ ấy, ngâm ít nước muối, một khi nó đã ăn rồi thì dùng roi đuổi cũng chẳng đi.”
“ A, hay thật, thần kỳ, đúng là thần kỳ.” Dư Tội giơ ngón tay, tựa hồ chưa thông: “ Cơ mà anh trộm cả đàn, thế thì tốn công lắm, bao lâu cho đủ.”
“ Không phải, kiếm con dê đầu đàn là được, dê đầu đàn đi đâu thì đàn theo đó, cho dù có là cái hố thì chúng cũng nhảy thôi.” Tịch Cải Cách cười giống đang lấy lòng Dư Tội, mắt đảo quanh, không biết đang tính moi ưu đãi gì, hắn có cảm giác là lạ, người này không giống cảnh sát, người im lìm bên cạnh đúng kiểu cảnh sát rồi, người này có cái gì đó, từ ngữ điệu nói chuyện khiến hắn không thấy phản cảm:
Dư Tội móc túi lấy ra hai gói thuốc lá nữa, cái này chuẩn bị sẵn, y biết trong trại cái gì quý giá: “ Vậy trộm trâu thì sao?”
“ Trộm trâu thì khó hơn nhiều, một là bị trông chặt hơn, hai là trâu không tham ăn, nếu không phải trâu cày, không bị xuyên mũi thì khó dẫn đi lắm, còn nữa, trâu quá lớn, không dễ ra tay.”
Vừa nghe một cái biết ngay người trong nghề, Dư Tội xoa xoa tay, đẩy ra một bao thuốc: “ Vậy phải làm sao mới bắt được chúng?”
Tịch Cải Cách lấy ngay, kiểm tra trước, bao thuốc nguyên xi chưa bóc vỏ, lòng sướng rơn, lại đút nhanh vào người, nói:” Có hai loại, một loại là thuốc câm, nghĩ cách cho vào thức ăn của trâu, trâu ăn xong không kêu ra được, khi dắt đi không lo bị phát hiện. Cách thứ hai ác hơn, đánh thuốc chết nó rồi tới chỗ chủ mua với giá rẻ .... Có điều tôi không làm, chỉ dắt một lần, còn là nghé, tôi đã khai với chính phủ rồi”
Đổng Thiều Quân nghe vừa bực mình vừa buồn cười, mỗi khi gặp nghi phạm, Dư Tội đều thế, nói nửa ngày chuyện không liên quan, mà mỗi thủ pháp nghi phạm nói ra mỗi khác, như thủ đoạn lần này nghe tháy lần đầu.
Cuộc trò chuyện diễn ra thuận lợi, Đổng Thiều Quân lúc này mới đi vào chủ đề chính:” Anh làm cái nghề này, chắc là có nghe thấy vụ án trộm trâu liên tục xảy ra chứ? Huyện Hữu Ngọc của anh xảy ra bảy vụ, nghĩ kỹ trước khi trả lời, đây có thể là cơ hội lập công chuộc tội đấy.”