“ Ái, anh không phải là người đầu tiên hỏi tôi câu này, trước kia cũng có vài nhóm cảnh sát tới rồi, tôi không biết thật, tôi không bắt trâu, vì sao? Trâu không dễ bắt, bắt rồi không dễ bán, một con trâu giá cả vạn, thế là lớn chuyện rồi, không phải là ai cũng dính vào vụ này được.” Tịch Cải Cách mặt nhăn nhó: “ Nếu biết thì tôi chẳng đi bắt dê.”
Té ra là cũng có người giống mình nghĩ cách đột phá từ người trong nghề, câu trả lời của Tịch Cải Cách nghe hợp lý, cái vẻ mặt thì không đúng, là nói thật, song còn có gì đó thì phải, Dư Tội kín đáo ra hiệu cho Đổng Thiều Quân.
Đổng Thiều Quân lấy ra thứ thuốc mỡ phát hiện trên người mấy tên trộm ở xã Dương Đầu Nhai, mùi không dễ ngửi, Tịch Cải Cách bịt mũi ngay lại, không hiểu hai viên cảnh sát có ý gì?
“ Anh biết đây là thứ gì không?” Dư Tội lặp lại cái câu đã liên tục hỏi bốn ngày qua rất diều lần, đây là câu quan trọng, nhìn dáng vẻ nghi phạm liền thất vọng:
“ Thối quá, là gì thế?” Tịch Cải Cách lắc đầu:
Chẳng những không nhận ra vật, mấy tấm ảnh cũng không nhìn ra, Đổng Thiều Quân tin vào nghi phạm đã chấp hành án ba năm, ngay cả nhân cách và tôn nghiêm đều không cần, hay nói cách khác, hắn không dám nói dối, không cần nói dối, thở dài, lại chuyến đi thất vọng.
Hắn chuẩn bị gọi quản giáo dẫn nghi phàm đi thì đột nhiên Dư Tội vẫy tay: “ Lại đây.”
“ Dạ.” Tịch Cải Cách hí hửng chạy tới, cho rằng được cái gì:
Ai dè Dư Tội tỉnh bơ ngoắc ngoắc ngón tay: “ Trả lại thuốc lá cho tôi.”
“ Hả?” Tịch Cải Cách tức trào mào, nắm tay siết lại, có điều thách cũng không dám phát tác, đành lấy hai bao thuốc lá rưỡi ra trả lại, bao thuốc bị hắn bóp chặt tới méo mó hết cả, hắn cúi đầu đứng đó mặt lầm lì:
“ Ngẩng đầu lên, nhìn tôi đây, không phải không cho anh, mà lời anh nói chỉ đáng một điếu thôi, tưởng qua mặt được tôi à?” Dư Tội cất thuốc đi, đá một phát:” Tôi cứ tưởng là cao thủ nên mới tới thỉnh giáo, vậy mà thần khí để trộm dê còn chẳng biết, không biết đừng giả vờ chuốc nhục vào thân, xéo đi.”
“Thứ đó để trộm trâu, không phải trộm dê.” Tịch Cải Cách cáu tiết nói, lầm bẩm chửi thêm trong lòng, thằng ngu:
Đổng Thiều Quân đang dọn đồ tức thì khựng người, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm nghi phạm với vẻ không tin nổi, té ra tên này nói dối.
Tịch Cải Cách lúc này mới nhận ra lỗ mồm rồi, đưa hai tay lên bịt miệng, từ từ lùi lại sau với vẻ sợ sệt.
“ Ái dà, đúng là cao thủ, thất lễ, thất lễ rồi. Tôi là người rộng lượng không tính hiềm khích cũ, nào nào, lại đây, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé, giang hồ có câu thế nào nhỉ, chưa đánh nhau chưa phải huynh đệ mà.”
Dư Tội cười rách miệng, y cũng không dám chắc lắm, ai ngờ lừa một câu ra ngay, thái độ càng thêm khách khí, còn nghi phạm thì rụt rè thực sự, nói chuyện ngậm ngừng nhát gừng, Dư Tội hứa hẹn sẽ nói giúp hắn để nhà tù đánh giá tốt, khả năng được giảm án, nghi phạm mới từ từ kể ra ....
Lúc này Lý Dật Phong lái chiếc xe việt dã dừng ở khu phồn hoa của Cửu Long, thành phố Sóc Châu, rút điện thoại liên hệ với trong nhà.
Bốn ngày đi qua năm thành phố, đều tới vị trí mà kỹ thuật viên trong nhà chỉ định, nghe nói đây là định vị GPP, dựa vào số di động do Vu Hướng Dương và Tần Hải Quân cung cấp, chính là số di động cá nhân của Hạ Danh Quý, mười mấy cuộc điện thoại trước và sau khi hai người kia gọi được định vị, đó là mục đích chuyến đi này của Lý Dật Phong, chỉ vẻn vẹn chụp ảnh mà thôi.
Khu mua sắm, phố đi bộ, tiếp đó là tiểu khu cao cấp với cổng hoa bằng sắt, Lý Dật Phong dẫn theo hai tùy tùng Lý Ngốc và Lý Thuyên Dương, hắn chụp ảnh. Hai tên kia đi chơi, vì cơ hội tới huyện thành của họ còn ít nữa là nói tới thành phố lớn, tròn mắt nhìn nhà cao tầng, oa một tiếng, nhìn dòng xe hơi nối dài như tàu hỏa, oa tiếng nữa. Nhìn mấy cô gái mùa đông mà vẫy mặc váy ngắn cáo quá gối, oa mấy tiếng, nhìn không chớp.
“ Còn kêu linh tinh là tôi đá xuống cống đấy.” Lý Dật Phong bực mình mắng, đi với hai thằng này rõ mất mặt:
Hai tên kia không oa nữa, chuyển sang chỉ chỉ trỏ trỏ, thì thầm với nhau, Lý Dật Phong chụp ảnh xong quay lại, vừa vặn thấy hai tên trố mắt nhìn em váy đỏ giày cao gót đang mua chuối tiêu ở sạp hàng lề đường, cô gái vừa cúi đầu xuống, đến Lý Dật Phong cũng "oa" một tiếng, quần lót xanh nước biển.
Lý Ngốc và Lý Thuyên Dương cười khùng khục, bị Lý Dật Phong đá cho một cái, lưu luyến rời mắt khỏi cặp môn tròn kia, phất tay lên xe.
“ Cẩu thiếu gia, tìm trâu kiểu gì mà tìm lên cả thành phố thế?”
“ Đúng thế thành phố lấy đâu ra trâu, bảo tìm gái còn hiểu được.” Hai tên kia ý kiến:
“ Tôi cũng không hiểu, nhưng đồn trưởng đã an bài như thế, chắc chắn phải có lý do.” Lý Dật Phong chợt hỏi: “ Tôi hỏi các cậu, nếu các cậu phát tài sẽ làm gì trước tiên?”
“ Vào thành phố mua mấy cái xe đắt tiền, xây lại nhà, muốn sống ở thành phố hay về quê đều được.” Lý Thuyên Dương buột miệng đáp ngay, xem ra ảo tưởng lâu rồi.
Lý Ngóc phải suy nghĩ mất một lúc:” Tôi cưới vợ trước, sau đó kiếm nhân tình bên ngoài, muốn ngủ với ai thì ngủ.”
Lý Dật Phong bị lý tưởng đơn thuần của hai người anh em làm cười không thôi: “ Đúng rồi, nam nhân nào có tiền mà không như thế.”
“ À, hiểu rồi, ý anh là thằng trộm trâu sau khi phát tài lên thành phố lớn ở.”
Xe rời khỏi địa điểm này, gọi điện thoại liên hệ với một nhóm khác, Trương Mãnh và Tôn Nghệ chạy tới từng mục trường, hai tổ hôm qua còn chạm mặt nhau, hôm nay khoảng cách đã hơn 100 km, xem ra không ăn cơm cùng nhau nữa rồi, liên hệ với Dư Tội nhận được lệnh tới Bảo Nhi Loan, đến khi Lý Dật Phong tra đường trên máy điện thoại, biết phải đi 90 km, chửi um lên.
Cúp điện thoại của Lý Dật Phong, mắt Dư Tội vẫn chưa rời bàn đồ hành chính, vừa mới từ trại cải tạo ra, trong đầu còn lẩn quẩn lời Tịch Cải Cách nói.
Không sai, Tịch Cải Cách nhận ra loại thuốc đó, trong nghề còn đặt cho nó cái tên dễ nghe là "Thiên Hương Cao", theo như hắn kể, có một tên buôn trâu dạy cho hắn cách trộm trâu hoang đường này, hắn từng dùng thử, bất ngờ trộm được con nghé, rất hữu dụng, nghe nói thứ đó điều chế không dễ, một gói giá cả trăm, nhưng sau đó không gặp lại người kia nữa, vì hắn trộm dê nên bị bắt.
Cho nên chuyện này hắn giấu kín, mục đích tất nhiên không phải vì đạo nghĩa giang hồ gì hết, khỏi cần hắn nói cũng biết, định ra tù nâng cấp từ trộm dê lên trộm trâu, hắn cũng không biết tên buôn trâu đó tên họ là gì, chỉ gọi là "Lão Phần", viết thế nào thì hắn cũng chịu, vì hắn mù chữ, chỉ biết tiền với tên mình thôi.
“ Dừng, quay lại.” Dư Tội đang ngồi im lìm đột nhiên như lên cơn động kinh gọi lớn: “ Quay lại trại giam mau”
Ngô Quang Vũ phanh xe, nhìn thấy sắp tới đường quốc lộ, mấy ngày qua lái xe tới đau tay mỏi cổ rồi, bực bội cáu gắt:” Lại làm sao thế, cậu đúng là khó hầu hạ, bảo sao Tôn Nghệ sống chết không muốn cùng một tổ với cậu.”
Dư Tội thở dài: “ Vậy nghỉ một chút, khả năng hôm nay chúng ta phải ở lại đây.”
Ngô Quang Vũ chửi một câu xuống xe hút thuốc, Đổng Thiều Quân hỏi thẳng: “ Sao thế, Tịch Cải Cách khai rõ rồi mà, hay là có phát hiện gì?”
“ Phát hiện cái rắm, mỗi biệt danh Lão Phần, có mà trời tìm.” Ở ngoài có tên mồm thối chõ vào:
“ Hắn nói là Lão Phần tìm tới hắn, vậy làm sao Lão Phần biết tới hắn mà tìm, đây là một manh mối, như thế trong số người Tịch Cải Cách quen biết, có người chúng ta cần tìm.”
“ Khả năng không?” Đổng Thiều Quân thở dài, bọn họ vốn đã thiếu lực lượng, thời gian qua chạy mệt bã người, giờ lại bới thêm ra manh mối mơ hồ, tra thế thì tới bao giờ:
...
Hôm nay dừng ở đây.