“ Ý kiến chỉ đạo của sở công an tỉnh đã truyền đạt tới rồi, đây là hành động chín thành phố liên hợp phá án, huyện chúng ta là nơi phát sinh vụ án, cũng là nơi thiệt hại nặng nề nhất, tổ chuyên án sẽ đặt ở trung đội hình cảnh các anh ... Đội trưởng Trác, nhất định phải chiêu đãi tốt các đồng chí từ thành phố xuống, toàn lực phối hợp với công tác của họ, nếu quét được bảy tám phần bọn trộm trâu này, đó là sự xúc tiến lớn với công tác của chúng ta.” Cục trưởng công an huyện Ngô Vi vượt qua tuyết xuân tới trung đội hình cảnh huyện Trần Xuyên, vừa đi vừa nói:
Trác Lực Cách Đồ suốt cả đêm không ngủ gật đầu liên hồi, lãnh đạo vừa mới tham gia cuộc họp qua điện thoại hình với cục công an thành phố, mang về chỉ thị, nhưng mà muộn rồi.
Gặp mặt đồng chí tuyến đầu, hỏi han vài câu, gặp mặt các đồng chí thành phố, hàn huyên vài câu, cục trưởng Ngô mới nhớ tới đội truy bắt tới từ mấy ngày trước, hỏi họ ở đâu, Trác Lực Cách Đồ chỉ túc xá trung đội:” Ngủ rồi, suốt một ngày một đêm không ngủ, chỗ chúng ta thời tiết khắc nghiệt như thế, bọn họ không chịu nổi nữa.”
“ Ài, đồng chí tốt như thế không nhiều nữa đâu, vất vả cho họ rồi, nhất định phải chuyển lời hỏi thăm của tôi tới các đồng chí ấy, tối nay mở tiệc chiêu đãi, mời cả các đồng chí thành phố.” Cục trưởng Ngô an bài:
Trác Lực Cách Đồ vừa vâng một tiếng thì cửa túc xá bị đá ra, một người mặc quần áo trong kinh hoang xuất hiện, miệng la hét:” A, có chấy, có chấy ... Á, cắn tôi toàn thân mẩn đỏ rồi, không có bệnh truyền nhiễm chứ?”
Vừa chạy vừa kêu, nhìn thấy đội trưởng Trác, lại còn nhờ gãi hộ, đội trưởng Trác giận tím mặt, lãnh đạo tới kiểm tra, làm thế này không phải gây chuyện à?
Cục trưởng Ngô ngớ người, sau đó hạ thấp giọng nói nhỏ: “Đội trưởng Trác, anh phụ trách đi nhé.”
“ Vâng!” Trác Lực Cách Đồ kính lễ tiễn lãnh đạo đi, quay đầu trừng mắt với Lý Dật Phong:
Lý Dật Phong còn nói oang oang: “ Có chấy thật, đội trưởng Trác, các anh thiếu chú ý tới an toàn vệ sinh quá rồi đấy ... Này này, sao lại đi?”
Đi hết sạch rồi, Lý Dật Phong tức tới đào mả ra chửi, nhưng mà không phải địa bàn không dám, ra ngoài một lúc đã lạnh cóng, rối rít chạy về, rầm một cái đóng cửa lại.
Người trong phòng mới ngủ được hai tiếng giật mình tỉnh lại, Trương Mãnh trở mình lẩm bẩm chửi một câu rồi ngủ tiếp. Tôn Nghệ mất giấc ngủ tức lắm: “ Làm cái gì vậy ... Chấy cắn chết được cậu à?”
“ Điều kiện ở cơ sở là thế, cậu nghĩ đây là nhà cậu chắc, ai chẳng như ai, đội trưởng Trác đâu nhàn nhã gì, chúng ta còn được ngủ, anh ấy vẫn phải bận rộn kìa, còn chỉ trích người ta không chú ý vệ sinh. Hôm qua cậu ngã vào đống phân, do người ta tìm quần áo cho cậu thay đấy.” Ngô Quang Vũ mắng xa xả:
Cơ sở là như vậy, nơi này còn chưa phải chỗ tệ nhất, mọi người đều thông cảm, thằng ngu này lại phun ra làm mất tình nghĩa hai bên. Đã thế Lý Dật Phong còn thấy ủy khuất:” Không thể thế chứ, bắt công thần vừa khổ vừa mệt, đã đổ máu còn rơi lệ như thế sao?”
“ Cậu đổ máu bao giờ.” Lành tính như Đổng Thiều Quân cũng phát bực:
“ Anh xem xem, bắt được con chấy này, nó hút của tôi bao nhiêu máu.” Lý Dật Phong xòe tay ra, có vệt máu thật, những người khác chẳng thèm nhìn, vớ cái gì ném cái nấy làm hắn la oai oái né tránh, nhưng mà không làm gì nổi đám này, đành chạy tới giường Dư Tội cáo trạng:” Đồn trường, bọn họ bắt nạt cấp dưới của anh kìa, anh phải làm chủ cho em ...”
“ Đồn trưởng, anh không làm chủ cho em, em chết cho anh xem.” Tôn Nghệ bắt chước giọng nữ nhân kêu éo éo làm người khác cười lăn cười bỏ:
“ Đi, không chơi với họ nữa, đi mát xa, tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc. Không thể đối xử với công thần như thế, đúng không?” Dư Tội không giả chết được nữa, dù cũng bực bội nhưng là cấp dưới, y có thể chửi mắng, không muốn người khác ức hiếp:
Lý Dật Phong nghe vậy mừng lắm, mặc quần áo vào, sau đó còn thêm Lý Ngốc, Lý Thuyên Dương, ba cảnh sát quê được đồn trưởng Dư cầm đầu, chuẩn bị đi.
Nghe thấy có chuyện hay như thế, Tôn Nghệ và Ngô Quang Vũ lật đật bò dậy, mặc quần áo, rối rít xin lỗi, còn xung phong lái xe, Đổng Thiều Quân cũng giở trò vô lại đi theo tháp tùng. Trương Mãnh không cam lòng bị bỏ rơi, vội vàng mặc quần áo, la lên, tôi phải đi theo giám sát, tránh cho các cậu phạm sai lầm.
Cả đám xúm xít xung quanh, Dư Tội dạy dỗ:” Dật Phong, thấy chưa, làm hỉnh cảnh có hai đặc điểm, một là hèn, không đáng tiền, hai là mặt chó, nói lật mặt là lật mặt ngay được, cậu không cần giận họ.”
“ Đúng thế, đồn trưởng Dư nói rất ngắn gọn hữu ích.” Tôn Nghệ nịnh bợ:
“ Đồn trưởng Dư, anh chỉ đeo chức xuống cơ sở thôi mà, biến chế của hình cảnh mà.” Ngô Quang Vũ nhắc nhở, làm mọi người cười phá lên:
Lý Dật Phong cũng không giữ được bộ mặt hậm hực nữa, cẩn thận hỏi:” Đồn trưởng, vậy ai mời khách?”
“ Cậu nghĩ bọn họ sẽ mời à?” Dư Tội cố tình hiểu sai câu hỏi:
Đương nhiên là không, Lý Dật Phong chớp chớp mắt hoang mang:” Đồn trưởng, sao em cứ cảm giác là anh sẽ không mời khách thế nhỉ?”
“ Thế à?” Dư Tội trả lời một câu rất không rõ ràng:
Lý Dật Phong cuống lên:” Lần trước anh nói mời mọi người ăn Ngưu Đầu Yến, kết quả là ăn no nứt bụng, tóm luôn cả chủ nhà hàng.”
Úi dà, mọi người giật mình sực tỉnh, Dư Tội mà mời khách đúng là chắc chắn không có chuyện gì tốt lành hết, có điều hôm nay sắc mặt Dư Tội rất hiền hòa:” Hôm nay mời thật, các anh em, có lỗi với mọi người quá, đang tết nhất mà khiến mọi người phải bôn ba mấy thành phố, vừa rồi tôi không ngủ được, còn nhớ cha tôi, Tết chẳng về, để ông ở nhà một mình ...”
Có lẽ là từ cảm xúc mà phát ra, nên không ai cười, rốt cuộc vì sao, tất nhiên không phải vì trách nghiệm, vinh diệu hay đạo đức nghề nghiệp, làm gì có ai ở đây giác ngộ đạt tầm cao đó.
Nhưng mà hình như cũng có, nếu không chẳng thể giải thích cái gì thúc đẩy mọi người.
Dọc đường im lặng, trên những khuôn mặt mất đi nụ cười, so với thời ở trường, ai cũng phức tạp hơn, chỉ có hai cảnh sát xã đơn giản, bọn họ thực sự nhớ nhà.
……
“ Phải phát huy tính tích cực của quần chúng, phải đi theo con đường quần chúng, kiên trì tuyên truyền quần chúng, tổ chức quần chúng, dựa vào quần chúng, khai thác và tận dụng hết tài nguyên xã hội vào công tác trị an xã hội ...”
Lời cục trưởng Vương Thiếu Phong sang sảng truyền qua loa phong thanh, vang khắp phòng hội nghị của cục công an Dực Thành, Giải Băng, Chu Văn Quyên, Lý Ngang Xuyên cùng nhân viên công tác tỉnh thành, đều được mời tham dự cuộc họp truyền hình này.
Giải Băng lặng lẽ lắng nghe, nhiều ngày qua chẳng được tích sự gì hắn đã nhìn rõ rất nhiều chuyện, biết sự kiện này đã ủ mầm tới mức độ bộc phát rồi, cho dù hắn không biết đột phá ở nơi nào. Thái độ phía Dực Thành đã thay đổi cho thấy điều đó, ví như không còn nhiệt tình với họ như trước, cũng không trắng trợn cản trở công việc của bọn họ, tất nhiên là điều đáng mừng, cũng có nghĩa, vai trò của họ bị đánh giá thấp.
Đồng thời cũng chứng minh tỉnh muốn làm thật, hệ thống cảnh sát Dực Thành không khỏi nơm nớp lo sọ, suy tính cho an toàn của bản thân.
Trên màn hình Vương Thiếu Phong khí thế hào hùng, ngôn từ đanh thép, tay cầm bút, khuôn mặt trắng trẻo, đậm khí chất nho tướng, Giải Băng nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, tiềm thức mong ước, mình tới tuổi đó cũng leo lên vị trí tương ứng.