Công tác có một định luật, làm không nói, nói thì không làm.
Ngồi nói chuyện và đứng làm việc xưa nay không cùng được, đó là quan hệ động não và ra sức, đối với cảnh sát cơ sở, bọn họ không sao hiểu được công việc của mình có ý nghĩa trọng đại thế nào, đa phần chỉ cảm thụ được áp lực công tác, phải dùng những lời chửi tục để phát tiết.
“ Con mẹ nó, Lão Phần dữ thật, cách quần áo dày như vậy mà đánh lão tử vẫn còn đau.” Trương Mãnh bóp bả vai ê ẩm chửi, phát hiện hai thằng bạn nhìn chằm chằm hạ thể của mình, lườm một cái, đi ra chỗ khác:
“ Của cậu ta lớn hơn của cậu.” Ngô Quang Vũ mím môi nén cười:
“ Cậu nhỏ hơn tôi.” Hàng họ của Tôn Nghệ không so được với Trương Mãnh, so với Ngô Quang Vũ thì không thành vấn đề:
Hai tên không ai phục ai, lúc này đều nằm trong ao nước trị liệu nóng hầm hập, một lúc tới bảy tám người, ông chủ nhà tắm phá lệ đích thân thêm nước nóng, ngâm mình trong ao nước nóng, đối với nhóm người bôn ba lâu ngày ít tắm rửa, khỏi nói khoan khoái thế nào.
Í, có người không thoải mái, Lý Dật Phong còn mắng:” Đúng là cái chỗ nghèo đói, ngay cả mát xa không có, lại phải ngâm chung ao, đoán chừng tiểu thư cũng không có nốt.”
Đổng Thiều Quân khuyên:” Dật Phong, chớ có suốt ngày đeo những từ không hài hòa lên mồm.”
“ Tôi không đeo lên trên, mà là phía dưới ngứa ngáy.”
Mấy anh em cười tới thiếu chút nữa chìm trong ao nước.
“ Các cậu đừng suốt ngày trêu chọc Dật Phong.” Trương Mãnh nói một câu công bằng:” Mấy cậu ấy đi theo chúng ta làm việc, cường độ này không phải ai cũng chịu nổi, khi bắt trộm trâu ở quê, cậu ấy còn bị thương ở mũi.”
Đúng thế thật, mọi người đều giơ ngón cái tán thưởng, bọn họ đều qua rèn luyện, vậy mà còn kêu than luôn mồm, huống hồ mấy cảnh sát nửa mùa ở quê, thực sự hiếm có.
Lý Dật Phong hoang mang:” Các anh nói xem, đây là chuyện vinh quang đúng không?”
Đúng rồi, mọi người gật đầu.
Cẩu thiếu gia đau khổ gập tay: “ Các anh xem tôi sống thế nào, trong đồn bị chỉ đạo viên, đồn trưởng mắng, bị nghi phạm đánh, bị chấy cắn, bị các anh trêu ghẹo, hay dở gì tôi là quan nhị đại ... Năm mới theo các anh chịu khổ, sao tôi thấy mình như không có tự trọng.”
Lần này chẳng ai cười, bản thân chẳng khá gì hơn, Lý Ngốc nói cha hắn gọi về mấy lần rồi, Lý Thuyên Dương nhớ tới chuyện đồng áng trong nhà, đến ngay Trương Mãnh bị đình chỉ xuống quê giải khuây, không ngờ lại còn phiền lòng hơn ở trong đội nhận nhiệm vụ.
“ Yên tâm đi Dật Phong, chuyện này đã vào trình tự, các nơi ngày càng có nhiều người tham gia vào vụ án, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút rồi.” Tôn Nghệ vỗ về Lý Dật Phong:
“ Sắp được về nhà rồi đấy.” Ngô Quang Vũ uể oải vươn vai, trong đội phái chuyên viên thẩm vấn tới Trần Xuyên, bọn họ đều biết có thể thở phào rồi:
Nói chuyện mãi không thấy Dư Tội lên tiếng, Đổng Thiều Quân nói:” Này Dư Nhi, nói vài câu đi chứ, cấp dưới của cậu lòng quân bất ổn rồi kìa.”
Dư Tội chùm khăn lông bốc hơi nghi ngút, thở dài nói vọng ra: “ Các anh em giữ vững tinh thần, gian khổ vẫn còn ở phía trước, cách mạng chưa thành công.”
“ Cái gì, chưa xong sao?” Lý Dật Phong giật mình:
“ Còn chủ mưu nữa.” Lối suy nghĩ của Đổng Thiều Quân gần Dư Tội nhất:
Trương Mãnh tiếp lời:” Khẳng định địa phương đã tổ chức vây bắt rồi.”
Ngô Quang Vũ phụ họa:” Đúng thế, chẳng còn việc gì của chúng ta nữa, chỉ còn đợi luận công ban thưởng thôi.”
“ Thưởng thì sẽ có, song kẻ này không dễ bắt đâu, khả năng tình huống giống ở Dực Thành, hành động quá lớn, quá ầm ĩ, hắn đã biết rồi.” Đổng Thiều Quân kỳ thực không tán đồng hành động quy mô lớn này, quá gấp gáp, đáng lẽ chỉ cần phái một tổ đặc cảnh tới chỗ họ, đột kích bắt chủ mưu xong mới triển khai đả kích diện rộng, đằng này lại làm ngược, hắn có chút không hiểu dụng ý lãnh đạo:
“ Thì phát lệnh truy nã.” Tôn Nghệ ý kiến:
“ Cậu tin vào cái thứ ấy à.” Trương Mãnh chuyên truy bắt nên tương đối hiểu vấn đề này:” Huống hồ hắn chạy vào thảo nguyên tiêu diêu thì có trời tìm.”
“ Đúng thế, hắn vào đại thảo nguyên sống lẫn với mục dân nay đây mai đó thì bắt sao?” Nói nửa ngày trời Dư Tội vẫn giữ nguyên dạng, Đổng Thiều Quân kéo khăn lông trên mặt y ra:” Có lời gì thì nói hết đi, tôi biết cậu có tâm sự.”
“ Vậy tôi nói, nếu bắt được người này thì nhiệm vụ của chúng ta lập tức kết thúc, ai về nhà nấy đợi luận công trao thưởng ... Có điều họ bắt không nổi đâu.” Dư Tội uể oải lắc đầu:
Ngô Quang Vũ vốn không phục Dư Tội, nói luôn:” Sao không bắt được, làm như mỗi mình cậu giỏi.”
“ Vấn đề không phải là hơn hay kém, mà là bọn họ không hiểu chủ mưu này, ông ta không phải loại người cứ xông tới là bắt được … thử quy nạp lại chặng đường của ông ta nhé, ở mục trường nghỉ việc không lương, bất đắc chí ra biển, đi vào con đường bán hàng đa cấp, sau khi bị đả kích rút kinh nghiệm xương máu, tìm được con đường tắt làm giàu ở lĩnh vực chuyên ngành của mình. Từng phạm tội ngồi tù, nghiêm khắc mà nói, những kẻ phạm tội đa cấp đều có năng lực tổ chức và bồi dưỡng cao, nhìn cái tổ chức tầng lớp nhiều thành phố là rõ ... Nghĩ mà xem từ ăn trộm, vận chuyển, tiêu thụ, có giống mô hình đa cấp không? Nếu chúng ta không tình cờ bắt gặp Lão Phần thì còn đi lòng vòng chán mới đụng được tới tầng cấp ấy.” Dư Tội tự nói một mình:
“ Ừ, đúng là giống bọn đa cấp thật.” Tôn Nghệ lẩm bẩm:
“ Nhưng mà Dư Nhi, thế thì liên quan gì, nghi phạm đã lộ diện rồi, đợi hắn là lệnh truy nã.” Ngô Quang Vũ tiếp tục bắt bẻ:
Đầu óc đám anh em này thế nào thì Dư Tội quá rõ, không trông cậy được, vì thế chuyển cách nói chuyện:” Này các anh em, người này phải do chúng ta bắt, vất vả như vậy rồi lại nhường chủ mưu cho người khác thì không cam tâm, khi đó chẳng phải vô cùng vẻ vang à? Chỉ là tôi không biết giá trị cỡ nào, nếu chỉ thưởng vài nghìn thì thôi, về ngủ cho xong.”
“ Vậy thế nào mới tính là cao?” Lý Dật Phong tò mò:
Ngô Quang Vũ cắn câu:” Liệu có được công tập thể không nhỉ?”
“ Tập thể nào phải phân chia rõ nhé, chúng tôi và các anh là tập thể khác nhau.” Lý Dật Phong không hồ đồ:
“ Nếu đáng giá con trâu thì được.” Lý Ngốc hưng phấn mơ tưởng:
Lý Thuyên Dương có ý khác: “ Phân phối thêm cho đồn cái xe nữa thì tốt quá.”
Đề tài được mở ra, hứng thú của mọi người tức thì thăng lên nhanh chóng, Tôn Nghệ và Ngô Quang Vũ thương lượng, biết đâu có hi vọng đề bạt, bọn họ không muốn làm lái xe mãi, nhìn Dư Tội chỉ huy người khác cũng thèm, muốn xuống địa phương làm đồn trưởng cho oai. Trương Mãnh không tham gia, hắn còn đang bị đình chỉ, xem ra không có phần, Đổng Thiều Quân thì muốn kết thúc hoàn mỹ vụ án đầu tiên của mình.
“ Các anh em đánh cược đi, tôi nói địa phương không cách nào bắt nổi ông ta , vì người hiểu ông ta nhất là tôi và Bác Mã còn chưa thấy cái bóng ông ta đâu, trừ khi bọn họ gặp may đi đường va phải.” Dư Tội thừa lúc rèn sắt khi còn nóng:” Nếu họ bắt được, toàn bộ chi tiêu trên đường về tôi bao, nếu không bắt được, giữ nguyên đội hình, tiếp tục nghe tôi chỉ huy.”
“ Được, về thành phố em muốn phục vụ từ A tới Z.” Lý Dật Phong vỗ tay cược luôn, mắt tỏa sáng dập đời, cực kỳ hưng phấn, đột nhiên phát hiện xung quanh im thin thít, bộ dạng như đang suy ngẫm mục đích cuộc đời:” Sao thế, các anh không dám cược à?”
“ Không phải không dám.” Tôn Nghệ nghiêm túc nhấn mạnh:” Từ lúc quen cậu ta tới giờ, chúng tôi chưa bao giờ đánh cược thắng hết, dạy khôn cậu, đồn trưởng cậu mà mở mồm muốn đánh cược thì đừng tham gia.”
Những người khác thở dài, Dư Nhi một khi lôi chuyện gì ra đánh cược thì y nắm chắc phần thắng rồi, chưa từng có ngoại lệ.