14 giờ 30 phú, trung tâm chỉ huy của tổ chuyên án, phòng kỹ thuật đại đội hai, kỹ thuật viên đem tư liệu cấp bảo mật từ Quảng Tây, Dương Nguyên truyền tới, cho vào túi hồ sơ, rồi theo căn dặn của đội trưởng Thiệu, photo thêm một bản.
“ Photo thêm làm gì?” Đồng nghiệp ngạc nhiên, giờ tư liệu so sánh toàn làm trên máy vi tính, tài liệu kiểu này in ra để lưu trữ theo quy định, không cần nhiều bản:
“ Đưa lên lầu.”
“ À, cái ông già đó hả, lai lịch thế nào mà đội trưởng đích thân đưa cơm, mấy ngày liền chưa xuống lầu.”
“ Không rõ, chỉ biết đội trưởng gọi là gọi là chú Mã.”
Bêm cạnh có một người nữa tham gia cuộc trò chuyện:” Tôi biết đấy, người này làm cảnh sát từ năm 18 tuổi, gần 40 năm trong nghề, tên Mã Thu Lâm, vào mạng nội bộ mà tra.”
“ Oa, gần 40 năm à, tuổi này không biết lương tăng lên bao nhiêu cấp nhỉ?” Một cô gái thực tế hâm mộ:
“ Tôi làm chưa được 5 năm muốn phát điên, 40 năm à, hay ho gì, tôi mà tới tuổi đó nhất định thành tự kỷ, ám ảnh cưỡng chế cùng biến thái rồi.”
“ Ha ha ha.”
Đám cảnh sát trẻ bật cười, thời buổi này không như xưa nữa, thông tin quá phát triển, mấy câu chuyện giật gân đọc suốt ngày, cho nên nhân vật truyền thuyết, huyền thoại gì cũng phản ứng rất nhạt, huống hồ là ông già sắp nghỉ hưu xem chừng sự nghiệp chẳng phải có gì vẻ vang, nếu không tuổi đó cấp bậc cao lắm rồi.
Giờ đánh giá một người đa phần nhìn vào túi tiền và địa vị, không có hai thứ đó, mấy ai buồn quan tâm anh từng hiển hách ra sao hoặc cống hiến lớn thế nào.
Thiệu Vạn Qua đi vào, thấy đám đội viên đang cười, thuận miệng hỏi:” Có chuyện gì vui thế?”
Không ai dám cười nữa, rối rít về vị trí, kỹ thuật viên lấy tài liệu đã photo xong đưa đội trưởng, nhìn Thiệu Vạn Qua vội vã lên lầu cùng nhún vai.
“ Chú Mã, tài liệu chi tiết có rồi đây, tên Lý Hoành Quan này thật không đơn giản, theo tài liệu của cảnh sát Quảng Tây, khi bắt được người này thì hắn dùng tên giả, hơn nữa không thu được số tiền phi pháp, cho nên chỉ đành phán theo vụ án kinh tế bình thường.” Thiệu Vạn Qua đưa mấy chục trang tài liệu tới:
Đúng là bắt được tổ chức đa cấp, nhưng tội này không nặng, loại án đó đồn công an xử lý được, Mã Thu Lâm xem sơ qua, lời khai, vân tay, ảnh chụp, tư liệu không mấy giá trị, có mấy tấm ảnh khi Lý Hoành Quan làm việc ở mục trường, bản khảo hạch và bảng lương, đánh giá lãnh đạo mục trường là: Công tác tỉ mỉ, chịu khó chịu khổ, hoàn thành viên mãn nhiệm vụ mục trường giao.
“ Đây chính là tệ nạn của thể chế, anh không thể tìm thấy người tốt trong đó, nhưng chắc chắn sẽ che dấu được kẻ xấu.” Mã Thu Lâm ném tài liệu sang bên, với ông ta mà nói thứ này cơ bản chỉ xác nhận thân phận thôi, giá trị chẳng hơn nội dung trên CMT:
“ A Nhĩ Tư Lãng khai hắn là tuyến trên trực tiếp, Đinh Nhất Phi cũng nói quen người này khi buôn gia súc ở Trần Xuyên, theo như tình huống hiện giờ mà xét Lão Thất nổi danh trên thị trường gia súc là thủ đoạn bịp bợm do hắn cô ý bịa ra. Toàn bộ kẻ vận chuyển trâu ở dài này từ đó tự xưng là Lão Thất. Theo Trần Lạp Minh khai, khi đưa người mới nhập hội, đều cố ý giảng giải sự tích Lão Thật dựa vào Thiên Hương Cao này làm giàu thế nào để dụ dỗ người khác ...” Thiệu Vạn Qua tặc lưỡi, thủ đoạn của đám nghi phạm lúc nào cũng khiến người ta bất ngờ:
“ Đúng giọng điệu của đám đa cấp, kế hoạch truy bắt hắn ra sao?”
“ Ý tổ chuyên án là tổ ở Dực Thành tạm thời bất động, tập trung vào đại hộ địa phương như Hạ Danh Quý, không bài trừ khả năng có thông đồng với bọn trộm cắp ...” Thiệu Qua đang nói dở phát hiện Mã Thu Lâm nhíu mày nhìn tấm bẳng, không nói nữa, hỏi thẳng:” Chú Mã, chú còn lo gì nữa chỉ vài tiếng nữa thôi là chuyện sẽ kết thúc, tổ chức của chúng đã bị vạch trần, giờ chỉ cần đợi bọn chúng, từng tên từng tên một sa lưới thôi, chú nghỉ ngơi chút đi.”
Chuyến này toàn tỉnh hành động, thanh thế chưa từng có, địa phương thế nào cũng phải có thành tích ăn nói bên trên, Thiệu Vạn Qua không tin thời khắc này có ai không dốc hết sức, vậy thì kết quả chẳng phải rõ rồi sao:
“ Bắt giữ do ai phụ trách?” Mã Thu Lâm không bình luận, hỏi:
“ Đại Đồng, Thượng Nguyên cùng lập đội hành động, chia làm ba tổ, một tổ tới Dương Nguyên là nguyên quán của hắn, một tổ tới Hồn Nguyên là nhà mẹ đẻ của vợ hắn, còn có một tổ tới phía bắc Bảo Nhi Loan, theo lời khai của A Nhĩ Tư Lăng, hắn có điều trú chân ở đó.”
“ Tôi có một câu, không biết cậu nghe lọt không?”
Thiệu Vạn Qua ngạc nhiên:” Xem chú nói kìa, sao có chuyện ấy.”
“ Vậy thì tôi nói thẳng, không bắt được hắn đâu, nếu như bắt được, vậy hắn không phải chủ mưu, bất kể thế nào sẽ không bắt được chủ mưu ...”
Thiệu Vạn Qua há miệng mấy lần, không nói ra được, đang hưng phấn đắc ý, nên chậu nước lạnh đó làm hắn cũng không tiếp nhận nổi.
“ Hôm nay hẳn là niêm phong không ít lò mổ phải không?” Mã Thu Lâm nghiêm túc hỏi:” Đoán chừng còn có chặn đường kiểm tra vận chuyển gia súc, tuyên truyền động viên, bất kỳ ai có chút liên quan đều triệu tập tới tra hỏi phải không?”
“ Đây là hành động lớn, tất nhiên phải thế.” Thiệu Vạn Qua gật đầu:
“ Tôi khá hiểu con người Vương Thiếu Phong, thích công to thích danh tiếng, cậu quá vội vàng rồi, bình tĩnh lại nhìn ở góc độ chuyên nghiệp xem, đây là thời cơ để hành động à? Xhưa biết nơi đối phương hay ra vào, chưa hiểu quỹ tích hành động, chưa biết sở thích cá nhân, chưa biết mối quan hệ của đối tượng đã vội vàng trống giong cờ mở đi bắt đồ tử đồ tôn của hắn, các cậu đang truyền đi thông điệp gì vậy?” Mã Thu Lâm lạnh lùng hỏi: “Xúi hắn chạy cho mau phải không?”
Thiệu Vạn Qua phản bác: “ Chú Mã, chú có đề cao hắn quá không, nhìn lại toàn bộ quá trình thì xã Dương Đầu Nhai đánh bừa đánh bậy bắt được trộm, tới Trần Xuyên tìm Thảo Độc Tử thì ma xui quỷ khiến bắt Lão Phần. Chứng tỏ chúng có cao minh gì đâu, chẳng qua trước kia các cấp không đủ coi trọng mới thành ra như thế, giờ mọi thứ vạch trần rồi, Lý Hoành Quan chạy đi đâu được?”
Trong mắt kẻ ngốc chỉ thấy tình cờ may mắn vận khí, không thấy trí tuệ sau đó, Lão Mã không trách, Thiệu Vạn Qua nổi tiếng là tên không có đầu óc lâu rồi:” Chúng ta đã biết phía Dực Thành thông đồng với đám người Hạ Danh Quý, mà Hạ Danh Quý liên quan trực tiếp tới Lão Thất, cậu nghĩ rằng hắn ngồi yên để các cậu tới bắt à ... “
Nói tới đó đặt tư liệu xuống đứng dậy.
“ Chú Mã, chú đi đâu thế?” Thiệu Vạn Qua máy móc đứng dậy theo:
“ Tôi phải nghỉ ngơi đây, có tin tức báo cho tôi.” Chuyện be bét thế này rồi giờ còn làm gì được nữa, ông không tiếc cho mình, mà tiếc cho bọn nhóc ở xã Dương Đầu Nhai:
“ Chú Mã, chú đợi một chút đã, vụ án còn chưa xong mà, trưa ăn cơm xử trưởng Hứa tới thăm chú đấy ... Hay là để tôi an bài chỗ ở cho chú.” Thiệu Vạn Qua vội đuổi theo, qua sự thất vọng của Mã Thu Lâm, hắn mơ hồ có chút bất an, chẳng lẽ hành động có vấn đề ở chỗ nào đó, ông già này hai mắt như đuốc, tinh hơn yêu tinh:
“ Người kết thúc hắn đã lên đường rồi, giờ thành bại mới thực sự phải trông vào ý trời, chúng ta không tác động gì được nữa.” Mã Thu Lâm không quay đầu lại, cứ thế bước đi về phía cổng:
Thiệu Vạn Qua vội an bài lái xe đưa ông về, thế nhưng hôm nay lãnh đạo sở, cục tụ tập ở đây rất đông, xe chật kín sân, khi hắn và lái xe ra khỏi ngõ thì không thấy Mã Thu Lâm đâu nữa rồi.
Phải nói rằng khi con người đủ tới một cảnh giới nhất định, khiến người khác không thể không khâm phục, gần như không ăn không ngủ bao ngày, cứ thế không cần một tấc công lao cứ thế mà đi.
Hành động này sẽ thất bại sao, còn người kết thúc hắn là ai?
Thậm chí Thiệu Vạn Qua còn hoài nghi, hay là lòng hiếu thắng của Lão Mã bị khơi lên, muốn đích thân ra tay?
..........
Vì sao cảnh sát TQ cực mê Dư Tội, chính vì truyện này nói lên tiếng lòng không thể nói của họ.