16 giờ 30 phút, một tổ đã tới được Nội Mông, từ trong thiết bị giám thị phát hiện ra mục tiêu, một căn nhà gạch độc lập, quan sát 40 phút không có bất kỳ ai ra vào, thành viên trong tổ lẻn tới, sân tích lớp tuyết tới gối, nhà phủ lớp bụi dày, rõ ràng đã lâu không có người tới, đây không phải chỗ hắn ẩn thân.
18 giờ 40, tổ truy bắt của Đại Đồng tới được huyện Hồn Nguyên, được hình cảnh địa phương dẫn đường, nhân lúc xế chiều nhập nhoạng vào khu nhà gia quyến mục trường Bắc Quan, sau khi biết Lý Hoành Quan trở về, ai nấy hưng phấn, có điều phòng 30 tầng 3 không hề có ánh đèn, tổ truy bắt sau khi xin chỉ thị, không kinh động.
Cùng lúc đó tổ truy bắt tới Dương Nguyên truyền về tin tức phấn chấn lòng người, giám thị phát hiện ra trước khi trời tối có một nam tử vào nhà vợ Lý Hoành Quan là Triệu Hi Mai, sau đó không ra nữa. Theo tin tức địa phương cung cấp, hai người có một con trai, đã lên Đại Học, cha mẹ Triệu Hi Mai đều đã mất, một năm có quá nửa thời gian ở nhà cha mẹ đẻ.
Hình ảnh từ điểm giám thị truyền về, đó là một căn nhà sát đường, chụp được cách một con phố, trên hình phòng khách sáng đèn, có thể nhìn thấy một nam một nữ ăn tối, uống rượu. Bộ chỉ huy thúc giục áp sát để chụp mặt nghi phạm, không ngờ hai người kia ăn cơm mà dính vào nhau, đút cơm cho nhau, thi thoảng lại còn hôn nhau, đợi ăn xong rồi, vừa lấy được tiêu cự chuẩn bị chụp ảnh thì roẹt một cái, rèm cửa bị kéo vào.
Từ hiện trường cho tới bộ chỉ huy đều giật mình đánh thót, không thấy gì nữa, chưa hết, đèn cũng tắt luôn.
Khi tiền tuyến xin chỉ thị, chi đội trưởng Thạch Canh Sinh phụ trách lần bắt giữ này chén đinh chặt sắt nói một chữ:” Bắt.”
Năm phút sau, quản lý nhà gõ cửa, lý do là nhà vệ sinh bị rò nước.
Cửa vừa mở ra một cái nữ nhân thét chói tai, trong bóng tối đột nhiên xông ra một đám người tới thẳng phòng ngủ, đè nam nhân già cởi quần một nửa xuống giường, còn lại, phong tỏa không gian nhỏ, thẩm vấn đột kích bắt đầu.
“ Cảnh sát đây, tên gì?”
“ Trang ... Trang Thành.”
“ Quan hệ với nữ nhân kia thế nào?”
“ Vợ tôi.”
“ Nói lại lần nữa.”
“ Tình, tình nhân của tôi.”
Tổ truy bắt sững người, bắt nhầm mắt rồi, so sánh mặt thì đúng là không giống, sau khi người kia đưa CMT trong ví ra, tổ trưởng trốn vào phòng vệ sinh xin chỉ thị, lúc này truyền tới tiếng chửi của vợ Lý Hoành Quan.
“ Tìm Lý Hoành Quan thì tìm tôi làm cái gì, con ma đó có vợ bé ở ngoài lâu rồi ... Ông ta có vợ bé, chẳng lẽ không cho bà đây có nhân tình à ... À, các người là ai, xông vào nhà tôi không xin phép, đó là xâm phạm nhân quyền ...”
Chi đội trưởng đấm mạnh bàn, tức giận bỏ đi, bên trong phòng đám kỹ thuật viên nén cười thì thầm với nhau, nữ nhân trên 50 rồi mà vẫn còn có thể đội nón xanh cho chồng, lý lẽ đàng hoàng, không hổ danh là nữ nhân Nhạn Bắc, rất cường hãn.
Thiệu Vạn Qua lặng lẽ châm một điếu thuốc, tối nay sẽ có cuộc họp, nhưng mà trước cuộc họp sẽ là cuộc chửi của lãnh đạo.
Lúc này điện thoại của hắn vang lên, nhìn thấy số của Mã Thu Lâm, vội vàng nhận máy, tiếp đó kinh ngạc thốt lên:” Cái gì? Chú đã tới Sóc Châu rồi à? ... Vâng, đúng là bắt nhầm, tình nhân của vợ hắn ... Chú Mã, chú đúng là có tài tiên tri, từ hôm nay trở đi tôi gọi chú là thầy ... Vâng vâng không nói lan man nữa, chú nói đi ạ ...”
Càng nghe bên kia nói, sắc mặt Thiệu Vạn Qua càng không giữ được bình tĩnh, cúp điện thoại một cái, lặng lẽ rời đi.
Lúc này bộ chỉ huy lâm thời vẫn hỗn loạn, hành động chín thành phố diễn ra tưng bừng, thông tin bay về như tuyết rơi, xử lý không kịp.
….. ….
“ Cái gì? Cậu đã gài một tổ hành động ở Sóc Châu?” Vương Thiếu Phong vừa nghe Thiệu Vạn Qua báo cáo, mặt tức thì sầm xuống:
Đúng vậy, lãnh đạo đang sôi máu, thượng tầng dám làm lớn, phía dưới dám làm càn, hôm nay đã có mấy vụ coi người buôn trâu đường hoàng là trộm trâu bắt tới đội hình cảnh, còn ở cấp huyện càng có những kẻ thừa cơ làm loạn, diêu võ dương oai tra xét xe qua lại, bề ngoài là phá án, thực chất là phạt kiếm tiền. Mặc dù có tì vết không che lấp được vẻ đẹp của ngọc sáng, nhưng ảnh hưởng dù sao cũng không tốt, Vương Thiếu Phong vừa mới nghiêm khắc cảnh cáo phía dưới chú ý phương pháp thì lại xuất hiện tin Lý Hoành Quan lọt lưới, còn bắt nhầm người thành trò hề, thế không phải bôi nhọ lãnh đạo à? Vừa mới mắng chi đội trưởng xong.
Làm ăn kiểu gì thế hả? Bảo anh đi bắt chủ mưu, anh lại đi bắt gian, tự kiểm điểm cho tôi.
Hiện giờ lửa giận trút lên Thiệu Vạn Qua, đối với hành vi tiền trảm hậu tấu, không lãnh đạo nào thích hết, với người coi trong quan uy như Vương Thiếu Phong, đây càng là hành vi khiêu chiến quyền uy của ông ta, ném bút đi, đang định chửi mắng thì có người mắng thay:” Coi thường cấp trên, tự ý hành động, càng ngày càng không ra gì ... Phó sở trưởng Vương, tôi kiến nghị, bài trừ đại đội hai khỏi tổ chuyên án, để họ kiểm điểm sâu sắc hành vi của mình.”
Người lên tiếng chính là Hứa Bình Thu, có vẻ như thực sự nổi giận.
Có điều kiến nghị này làm Vương Thiếu Phong tỉnh táo tức thì, mặt càng câm trầm, phát hiện chuyện không ổn, vai ác ai cũng có thể làm, trừ ông ta không thể. Đại đội hai là đơn vị phát động cả vụ án này, là linh hồn của vụ án, đại bộ phận manh mối trọng đại do họ phát hiện ra, ông ta nhận ra thái độ mình không đúng, không để Hứa Bình Thu “khích bác”, thay đổi giọng điệu:” Tình hình thế nào, cậu nói rõ hơn đi.”
Thiệu Vạn Qua ổn định lại tinh thần, nhìn những cấp trên ngồi xung quanh một lượt, chính thức báo cáo:” Không phải gài vào, mà là tiểu tổ truy bắt trước đó tới Trần Xuyên lui về, họ là người bắt được A Nhi Tư Lãng, nếu như Lý Hoành Quan thông qua mối quan hệ ở Dực Thành, bằng cách nào đó biết được tin tức chạy thoát khỏi tầm nhìn của chúng ta, cho nên trưa nay tôi lệnh cho rời Trần Xuyên, tìm tung tích của nghi phạm.”
Đây không phải là kháng lệnh, mà là cứu mạng lãnh đạo mới đúng, Vương Thiếu Phong lần nữa vỗ bàn, nhưng lại khen ngợi:” Giỏi lắm, làm rất tốt, liệu trước tiên cơ, không thẹn là chong chóng chỉ gió cho hình cảnh toàn tỉnh. Nhưng mà vì sao lại đuổi tới Sóc Châu?”
“ Khả năng không phải là Sóc Châu, bọn họ phải đi qua rất nhiều nơi, men theo hành tung nghi phạm để lại để tim kiếm.” Thiệu Vạn Qua cẩn thận nói một câu mơ hồ:
“ Phần thắng là bao nhiêu?”
“ Rất lớn, bọn họ đã sơ bộ định vị được vài điểm ẩn thân, đang lần lượt xác nhận.”
Tham gia cuộc họp hôm nay ngoài chi đội trưởng còn có vài đội trưởng đội hình cảnh, Vương Thiếu Phong tin rằng ở hồi nghị thế này, không ai dám nói bừa, ra hiệu Thiệu Vạn Qua ngồi xuống, không tiếc lời đẹp đẽ giảng giải tác dụng của đại đội hai trong vụ án này, sau đó cùng thảo luận một quyết định.
Tiểu tổ truy bắt nạp vào chỉ huy thống nhất của tổ lãnh đạo, được cấp quyền của sở, chịu trách nhiệm trực tiếp với tổ lãnh đạo.
Điều này tương đương cấp thượng phương bảo kiếm cho tiểu tổ truy bắt, hơi phá cách, không phù với quy trình tổ chức, có điều lãnh đạo đã đề nghị, không có lý nào lại không thông qua. Khi quyết định hình thành văn bản, Hứa Bình Thu nhìn ra trong nụ cười của Thiệu Vạn Qua đậm mùi âm mưu.