Két … Xe phanh lại, hai chiếc xe gần như là đầu đuôi dính vào nhau.
Mã Thu Lâm đứng trên bậc thềm cười, ông thấy Dư Tội tin thần phấn chấn nhảy xuống xe, thấy mấy cảnh sát quê ngốc nghếch ở Dương Đầu Nhai, thấy Đổng Thiều Quân mới nhập đội, cả đoàn bôn ba tới Sóc Châu tụ họp.
“ Hi, ông Mã.”
“ Bác Mã.”
“ Chú Mã.”
Cả đám thanh niên một người chào một kiểu xúm quanh, Mã Thu Lâm một tay kéo một người vào khách sạn: “ Chớ nói gì vội, đói rồi phải không, ăn trước tính sau, cơm nước lẫn phòng đều đặt rồi, ăn nghỉ cho tốt đã, tôi biết thời gian qua các cậu đã vất vả nhiều rồi.”
“ Không vất vả ạ, sáng nay ngâm nước nóng, chiều ngủ một giấc trên xe.” Lý Dật Phong thật thà nói:
Tôn Nghệ lái xe bực mình đẩy một phát:” Thứ chó má cậu ngồi xe đương nhiên không vất vả, bọn tôi chạy mấy trăm km đây này.”
“ Kêu ca cái gì, tôi bảo để tôi lái xe cho thì không chịu.” Trương Mãnh chỉ trích:
“ Cậu lái xe chẳng khác nào đi tàu lượn, ai mà dám ngồi.” Đổng Thiều Quân kinh nghiệm một lần sợ hết hồn:
Mã Thu Lâm cười ha hả, ở cùng đám người trẻ tuổi, bất giác thấy tâm cảnh của mình cũng trẻ hơn rất nhiều. Đợi ngồi xuống phòng ăn ở tầng hai, úi da, tên nào tên nấy ăn như ma đói, trách:” Tiểu Dư, cậu không thể để cả đội đói thành thế này chứ?”
“ Oan quá, bọn họ lúc nào bọn họ lúc nào cũng ăn như chết đói vậy.” Dư Tội kêu oan, sáng nay mới được huyện Trần Xuyên chiêu đãi một bữa rồi:
Cái đám này bộ dạng ăn uống vốn khó coi, huống hồ cả chiều đi đường, đúng là đói rồi, trong đây Lý Dật Phong bỗng nhiên lại thành người văn nhã nhất, cẩn thận gỡ xương cá đắc ý nói:” Ông Mã, cách ăn uống nói lên giáo dưỡng của một người, cái tổ này nhiều điều cháu không tiện nói ra, nhưng mà thực sự là vấn đề tố chất ...”
Còn chưa nói hết thì một đôi đũa thò vào bát gắp mất miếng cá hắn vất vả gỡ xương, miếng ăn là miếng tồi tàn, mất ăn một miếng lộn gan lên đầu, Cẩu thiếu gia liền mất ngay tố chất, quát:” Tôn Nghệ, sao anh vô liêm sỉ thế hả?”
“ Chú ý tố chất, cậu nên nói, anh Tôn, để em gỡ cho miếng khác mới đúng thân phận.” Tôn Nghệ giọng điệu khả ố:
Lý Dật Phong tức không làm gì được, rít lên:” Chết nghẹn luôn đi.”
Mọi người cười tắt thở, có lẽ cái tiểu tổ này có thể đoàn kết thành một là vì không khí này, một đám thanh niên tuổi tác tương đương, dễ dàng bỏ qua khoảng cách giữa mỗi người.
Mã Thu Lâm ăn rất ít, cười lại rất nhiều, tới khi mọi người ăn no, ợ liên hồi mới hắng giọng báo tin vui:” Các đồng chí, trước tiên tôi báo cho mọi người một tin mừng, từ giờ trở đi, tiểu tổ truy bắt của các cậu do tiểu tổ lãnh đạo hành động chuyên môn đả kích Nắm đấm thép thống nhất chỉ huy, có quyền chấp pháp tương đương sở công an tỉnh, lực lượng cảnh sát các nơi phải hỗ trợ và chi viện.”
Oa, Đổng Thiều Quân nghẹn luôn, Tôn Nghệ và Ngô Quang Vũ trố mắt, loại chuyện này với cơ sở mà nói là vinh diệu lớn.
Lý Ngốc không hiểu:” Đồn trưởng, thế là sao?”
“ Là có người bao ăn bao ở, hóa đơn có chỗ thanh toán rồi.” Dư Tội trả lời trực quan:
Lý Dật Phong vội xen vào: “ Đồn trưởng, có thể khai khống thêm không, để còn bù lại khoản lỗ, đi với các anh, em toàn bị bắt nạt.”
Mấy hình cảnh há hốc mồm, ai lại nói trắng ra thế, Mã Thu Lâm nói:” Không vấn đề, cứ báo nhiều nhất có thể, nhưng mà các đồng chí, tiền nhà nước không dễ tiêu đâu, đãi ngộ cao thì tương ứng với thành tích, nhất định phải bắt được chủ mưu, thế nào, có tự tin không?”
“ Có ạ. Không có thì cũng phải thử, đã làm thì không thể để đầu voi đuôi chuột.” Dư Tội tỏ rõ thái độ, những người khác tán đồng, tới đây rồi ai cũng muốn làm tới cùng:
Mã Thu Lâm lấy PDA công vụ được phát ra, vừa mới liên hệ với cảnh sát Sóc Châu, tin tức bắt giữ thất bại, ông ta nắm được bảy tám phần:
Đổng Thiều Quân xem qua một cái rồi đưa Dư Tội, người khác vẫn mải ăn, Mã Thu Lâm chú ý chi tiết này, cười nói:” Chà, xem ra mọi người đã công nhận Tiểu Dư là lãnh đạo rồi.”
“ Công nhận cái gì ạ, đánh cược thôi, nếu cậu ta không tìm ra chủ mưu thì toàn bộ phí ăn ở do cậu ta chi.” Tôn Nghệ chỉ rõ nguyên do:
Mã Thu Lâm tò mò hỏi:” Tìm được thì sao?”
“ Thì bọn cháu có công.” Ngô Quang Vũ đắc ý, chuyến đánh cược này anh em thảo luận kỹ càng rồi mới tham gia, cho rằng thế nào mình cũng lãi:
“ Tìm được cậu ta phải mở tiệc chiêu đãi.” Đổng Thiều Quân bổ xung thêm một điều kiện:
“ A, thế thì không công bằng rồi, thế nào Tiểu Dư cũng lỗ.”
“ Cậu ta chưa bao giờ chịu thiệt, để thiệt một lần cho đáng đời.” Tôn Nghệ nói kết quả bàn luận của họ, nếu Dư Tội chỉ đánh cược khi chắc thắng thì phải làm sao để khiến y thắng hay thua cũng lỗ:
Mọi người nói cười thì Dư Tội đã xem xong:” Nói như thế là bắt nhầm nhân tình của vợ Lý Hoành Quan, sao có thể phạm sai lầm lớn như thế chứ?”
“ Ài, hai người đó tuổi tác và thể hình tương đương, lại thân mật với vợ hắn như thế, nên tưởng là vợ chồng, trực tiếp xông vào, bắt rồi mới biết.”
“ Hơn 50 rồi còn bị cắm sừng, làm nam nhân như thế thật thất bại.” Ngô Quang Vũ lắc đầu chê bai:
Lý Dật Phong luôn có lối suy nghĩ khác người:” Phải nói là thành công mới đúng, bỏ lại vợ già, ra ngoài kiếm vợ trẻ, thân ai nấy lo, không rườm rà, quá tốt.”
Dư Tội phất tay:” Dừng lại, giờ đang thảo luận chính sự, đừng nói linh tinh, theo lời của Triệu Hỉ Mai vợ ông ta ta, Lý Hoành Quan một năm khó về nhà một lần, đại bộ phận là mùa hè, trước khi về đều báo trước để ba ta về Dương Nguyên, có quy luật như thế nên vợ ông ta mới dám léng phéng với người khác ... Bà ta còn nói, chồng bà ta biết bà ta có tình nhân bên ngoài.”
Ngô Quang Vũ ngăn Dư Tội:” Ê ê Dư Nhi, nói người khác mà chính cậu lại lạc đề.”
Chuyện này anh em tán gẫu với nhau không sao, nói chuyện trước mặt ông già hình như không ổn lắm, có điều Dư Tội cười:” Tôi đang nói chính đề đây, chúng ta muốn tra ra Lý Hoành Quan thì phải bắt từ gian tình, có hứng thú không?”
Í, Lý Dật Phong nghển cổ, hưng trí tới rồi, Tôn Nghệ và Ngô Quang Vũ nhìn nhau cười gian, Trương Mãnh xoa xoa tay, tò mò nổi lên, hai cảnh sát quê càng khoái chí, còn thích hơn nhìn trộm cô nương trong thôn tắm.
Hành động bắt đầu vào ngày hôm sau, đội hình cảnh huyện Trấn Xuyên.
Tiếng bước chân rất có tiết tấu, hai cảnh sát tòa áp giải một nghi phạm tuổi trạc ngũ tuần vào phòng thẩm vấn, đặt xuống ghế, hạ vách ngăn, sau đó mặt lạnh tanh đừng sau nghi phạm.
Thẩm vấn viên mở sổ tay, nhìn nghi phạm Mục Hoành Điền vừa áp giải từ Nội Mông về, chính là Thảo Độc Tử, nghi phạm được xếp thứ 3 trong loạt vụ án trộm trâu, nhưng mà hình tượng quá tệ, đầu hói một nửa trông như củ khoai tây chưa gọt vỏ, xương gò má nhô cao, có lẽ vì gió vùng tái ngoại quá lớn, cái mặt bị gió làm lồi lõm mấp mô, thêm vào vóc dáng gày quắt, nhìn thế nào cũng giống con nghiện lâu năm.
“ Biết không?” Thẩm vấn viên đẩy ảnh của Lý Hoành Quan tới:
“ Biết, biết ạ.” Mục Hoành Điền rồi rít gật đầu:
“ Người này tên tuổi là gì, quen biết ra sao, kể tỉ mỉ một chút.”
“ ... Ông ta tên là Lý Hoành Quan, khi tôi làm việc ở mục trường kiểu mẫu Dương Nguyên quen ông ta, khi đó ông ta là kỹ thuật viên ...”
...
Hôm nay dừng ở đây.