Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 421 - Q4 - Chương 091: Truy Đuổi Bóng Ma. (4)

Q4 - Chương 091: Truy đuổi bóng ma. (4) Q4 - Chương 091: Truy đuổi bóng ma. (4)

Mục Hoành Điên thao thao bất tuyệt kể chuyện từ 30 năm trước, khi đó bọn họ đều đang ở tuổi thanh niên rực rỡ, Lý Hoành Quan rời mục trường là do có ẩn tình, nguyên do vấn đề tác phong với một nữ công chức, ở mục trường không ngẩng đầu lên được mới nghỉ việc không lương đi kinh doanh. Không lâu sau thì Mục Hoành Điền cũng rời mục trường buôn bán da thú, mấy năm trước bất ngờ gặp lại người quen cũ không hiểu từ đâu chui ra, chẳng những mời ông ta ăn một bữa còn dạy cách làm giàu.

Tất nhiên thủ đoạn làm giàu là cách gây ra vô số vụ trộm trâu, mượn mối quan hệ mấy chục năm của Mục Hoành Điền ở Trần Xuyên, phương pháp này mau chóng phổ biến, được trong nghề gọi là "thần dược", Mục Hoành Điền cũng nhờ thế kiếm lớn, có tháng kiếm mười mấy vạn.

“ Ông và Lý Hoành Quan liên hệ lần gần đây nhất là khi nào?” Thẩm vấn viên hỏi:

“ Trước Tết, ngày 29 tháng Chạp, tôi muốn vay ít tiền sửa nhà, ông ta nói sau Tết trả lời, thứ vương bát đản, sau đó liền lờ tôi đi, tới giờ chưa thấy mặt mũi đâu.” Mục Hoành Điền tỏ ra rất bực dọc:

Lời này có vẻ không phải giả, thẩm vấn viên tiếp tục:” Vậy gần nhất gặp nhau là khi nào?”

Mục Hoành Điện nhớ lại:” Mùa đông năm ngoái, khoảng tháng mười, chúng tôi ít gặp nhau, bình thường chuyện ai nấy làm, nếu không phải là hôm đó có hộ trộm trâu phất lên, giờ mở công ty thì cũng chẳng gặp nhau.”

“ Vậy chẳng lẽ ông không biết cấp trên mình ở đâu?”

“ Không biết, chúng tôi đều không biết đối phương ở đâu, dù sao ai biết hôm nào xảy ra chuyện, bớt nói một câu sẽ thêm một phần an toàn.”

Giọng điệu của dân giang hồ, thẳng và bất cần, thẩm vấn viên hỏi ra mà như không hỏi, thay đổi câu hỏi:” Có biết chuyện liên quan tới Triệu Hỉ Mai vợ ông ta không?”

“ Không biết, sau khi ông ta rời mục trường thì tôi không biết tin tức gì nữa, khi gặp lại thì là mười mấy năm sau rồi.”

“ Nhớ lại xem, khi đó ông ta ở đâu, câu này khả năng có lợi cho việc giảm tội của ông?” Thẩm vấn viên dẫn dắt:

Nghĩ rất lâu nghi phạm mặt gầy gò sầu lo đó lắc đầu, nhìn vẻ mặt của cảnh sát, ông ta chẳng những thấy sự thất vọng còn có căm ghét.

Ngày thứ ba phát động Nắm đấm thép, tin tức các nơi phản hồi về dần tụ họp lại Trần Xuyên, tụ họp vào người chế thuốc thần bí.

Nghi phạm được xác định cùng với nghi phạm đã bị bắt có trên danh sách đặt trước mặt lãnh đạo tiểu tổ đã lên tới hơn 400 người, ngoài trừ nhóm lớn như Đinh Nhất Phi, còn có nhóm nhỏ vài ba người như Ngưu Kiến Sơn, án được lập cứ phải tới con số hàng chục. Chỉ riêng một nhóm của Đinh Nhất Phi, gây án trên 4 năm, tổng giá trị lên tới trăm vạn. Lúc này các lãnh đạo cấp cao mới toát mồ hôi, vụ án ngày một lớn vượt dự liệu của tất cả mọi người,

Ở trại giam huyện An Trạch, nhân viên phá án tỉnh nhân lúc nghi phạm chưa đến, xem lại thông tin vụ án, không kìm được kinh ngạc:” Không ngờ trộm trâu cũng thành phú ông trăm vạn được.”

Riêng thân thích trực hệ của Đinh Nhất Phi đã bị bắt 21 người, đều tham dự trộm cắp, quê hắn, thôn Vương Thượng là cốt cán của lực lượng trộm trâu. Có thể nói cả thôn không làm trộm thì cũng tham gia vào vận chuyển, tiêu thụ, khi tới điều tra thì bọn họ bao che đưa lời khai giả, thậm chí tụ tập gây chuyện, phải dùng hết lực lượng huyện mới bắt về được.

Đó là chuyện xảy ra hôm trước, động tĩnh rất lớn, gần như phong tỏa cả thôn, gần như nhà nào cũng có nghi phạm, vị còn lại tổng kết:” Thôn trộm, thôn gà, thông ma túy ... Tỉnh ta giờ thêm khái niệm, thôn trộm trâu.”

Tiếng bước chân truyền tới, bọn họ không nói chuyện nữa, làm ra vẻ mặt nghiêm túc, đợi nghi phạm số hai Đinh Nhất Phi.

Đó là nam tử tướng mạo đường đường, dáng cao thanh thanh, mặt rắn rỏi, đôi mắt sầu muộn của Hamlet, từng có bốn năm nhập ngũ, ai có thể ngờ khi xuất ngũ lại làm chuyện trộm gà bắt chó như vậy, lại còn đẩy cả thôn vào hố lửa.

“ Đinh Nhất Phi, có quen người này không?”

“ Quen.”

“ Vậy kể tỉ mỉ xem, bắt đầu từ quen thế nào.”

“ ... Thảo Độc Tử ( Mục Hoành Điền) giới thiệu cho tôi, mấy năm trước xuất ngũ, tôi và Trần Lạp Minh tới trấn Trần Xuyên buôn trâu, được Thảo Độc Tử giới thiệu.”

“ Từ đó anh chuyện sang trộm trâu?”

Đinh Nhất Phi gật đầu thừa nhận:” Thảo Độc Tử đưa tôi Thiên Hương Cao, thứ này rất hữu dụng, về sau tôi tìm ông ta lấy thêm, liền giới thiệu tầng trên cho tôi, tầng trên nói, tôi bán được túi Thiên Hương Cao sẽ được 10 đồng, nếu người do tôi giới thiệu bán đi, tôi kiếm được 8 đồng, tôi thấy lợi cho nên đồng ý.”

Cách phát triển theo mô hình đa cấp đã quá rõ ràng, chỉ là không ngờ, nghi phạm không thỏa mãn với việc chỉ bán thuốc, mà trực tiếp tổ chức người đi trộm, từ trông chừng, tiếp ứng, xóa dấu vết là cách bố trí tiểu đội chiến thuật học trong quân đội.

“ Theo anh nói thì người này chính là Lão Thất.”

“ Đúng tôi không biết tên thật, dù sao cứ gọi là Lão Thất.”

“ Lần gần nhất liên hệ là bao giờ?” Thẩm vấn viên lặp lại câu đã hỏi với Mục Hoành Điền:

“ Mùa đông năm ngoái, tầm tháng 11, sau Tết tôi liên hệ mãi mà không được, lo khả năng xảy ra chuyện nên dừng làm ăn một thời gian.”

“ Vậy theo anh, người này có khả năng ở đâu? Nghĩ kỹ đi, nếu có tin tức xác thực, sẽ có lợi cho việc giảm nhẹ hình phạt.”

“ Không biết, chúng tôi ít gặp mặt, đa phần là liên hệ qua điện thoại, có khi là thông qua Thảo Độc Tử, về sau lượng hàng tôi cần quá lớn, bọn họ đưa thẳng tới chỗ tôi ... Tôi không biết nhiều về ông ta, hình như là người Nhạn Bắc.”

Thẩm vấn viên không khỏi thất vọng, như truy tìm bóng ma vậy:” Đừng nói hình như, chuẩn xác hơn xem.”

“ Tôi không biết, tôi chỉ gặp hai lần thôi, chủ yếu là Thảo Độc Tử liên hệ.” Đinh Nhất Phi hoang mang, tự như giờ mới nhận ra là mình căn bản không biết thân thế đối phương:

Cuộc thẩm vấn này không có gì đột phá, chỉ biết thâm được một tên khác của Lý Hoành Quan, là Kỳ Quốc Khánh.

Tin tức các nơi thông qua chỉnh lý, phân tích, tập hợp, mặc dù chỗ trọng yếu vẫn mắc kẹt, song đã khẳng định được Dực Thành là nơi tiêu thụ tang vật chính.

Ngày hôm đó tổ điều tra ở lại Dực Thành dưa theo bố trí, cùng với thành viên tổ chuyên án, chính thức tra hỏi Hạ Danh Quý.

Hạ Danh Quý tự đến, vẫn lái chiếc xe Audi biển 8888, xuống xe ở chi đội hình cảnh, giữ phong thái danh nhân một phương, chỉnh cổ áo, xem đồng hồ mới bước đi, Giải Băng đứng bên cửa sổ chú ý, người này vào chi đội hình cảnh còn chẳng cần báo với phòng trực ban, đi thẳng vào như người nhà.

“ Mời.” Nhân viên chi đội đưa tay mời:

Địa điểm là căn phòng hội nghị đơn giản, Hạ Danh Quý chắp tay một vòng hỏi thăm Bưu ca, Trần lão đệ, đậm phong cách đại lão giang hồ.

Đội trưởng Lưu ra chiều khó chịu, giờ gió đã đổi chiều rồi, dứt bỏ quan hệ còn không được nữa là, khẽ vỗ bàn:” Ông chủ Hạ, hôm nay chúng ta làm theo phép công.”

“ Phép công thì cũng phải chú ý giao tình chứ, nếu không vì nể mặt các vị, tôi có quyền từ chối tra hỏi, lúc này tôi vẫn còn quyền đấy chứ nhỉ?” Hạ Danh Quý đường hoàng ngồi xuống, hoàn toàn lờ đi mấy người trẻ tuổi:

“ Còn.” Hình cảnh gọi là Bưu ca lên tiếng:” Nếu ông chủ Hạ dùng quyền này, chúng tôi không làm phiền nữa.”

“ Đừng đừng, Bưu ca, chớ trêu tôi, anh biết tôi xưa nay tuân thủ luật pháp mà, người khác tôi còn giả vờ, các anh hỏi gì tôi đáp nấy.” Hạ Danh Quý cười thoải mái, nghe đội trưởng Lưu giới thiệu đám Giải Băng, giơ ngón cái lên:” Đúng là tuổi trẻ có tài, tới vài ngày xới tung cả sản nghiệp Ngưu Đầu Yến, bội phục.”

Bình Luận (0)
Comment