“ Vậy việc này hình như là đi ngược tấm gương tuân thủ luật pháp của ông chủ Hạ rồi.” Giải Băng bình tĩnh phản đòn:
“ Ài, chuyện này đúng là tôi tự vả mặt mình, các vị cứ chế giễu tôi đi, tôi thừa nhận, đối tác làm ăn của tôi là Tần Hải Quân, cái gì cũng tốt, chỉ là tham lợi nhỏ, còn đứa em vợ thì bị mẹ chiều hư ... Các vị, thái độ của tôi rất rõ ràng nên bắt thì bắt, nên phạt thì phạt, nên xử thì xử, cho dù khuynh gia bại sản cũng không oán trách, ai bảo tôi gặp phải hai người như thế ...” Luôn mồm thở dài, Hạ Danh Quý đặc biệt nhấn mạnh mình không quản lý chuyện làm ăn ở nhà hàng, biểu thị ghét ca ghét đắng hành vi tiêu thụ đồ trộm cắp:
Đúng là nói dối một cách trơ tráo, nếu Giải Băng không biết thì đoán chừng mình đã bị lừa rồi, nhưng tuy biết, song càng biết chuyện ở địa phương khó xử lý, toàn là giao dịch bằng tiền mặt, thương hộ không chối quanh thì cũng nói "không hay biết", phủi sạch sẽ liên quan giống ông chủ Hạ đây.
“ Lão Hạ, cứ yên tâm, cảnh sát chúng tôi phá án coi trọng chứng cứ, không vô cớ hoài nghi ai cả.” Một hình cảnh địa phương nói:
“ Đúng vậy, các thương hộ khác nên có thái độ hợp tác như anh.” Vị khác bổ xung:
Vị còn lại không nói gì nhưng đứng dậy rót nước cho Hạ Danh Quý, xem ra cái uy ông chủ Hạ vẫn còn lớn lắm.
Bầu không khí rất chi là quái dị, Chu Văn Quyên nhìn ra đồng nghiệp địa phương đều mang thái độ thù địch với họ, nói những lời kia là cho họ nghe chứ không phải nghi phạm, cô mỉm cười nhẹ lặng lẽ ghi chép, đưa túi hồ sơ cho Giải Băng.
Giải Băng lấy trong túi ra một bức ảnh đẩy tới:” Có biết người này không?”
Hạ Danh Quý hơi giật mình, sau đó như không quen, cầm lên nhíu mày nhìn kỹ.
Đây là đá thử vàng, trước khi Hạ Danh Quý kịp nghĩ ra lời nói dối, Giải Băng đã nói trước: “ Nếu như không từ chối trả lời cũng được, ông có quyền đó.”
“ À ...” Hạ Danh Quý định nói là không biết, nghe câu này tức thì đổi ý trả lại ảnh, nói nước đôi thăm dò trước: “ Hình như tên là Lý Quốc Khánh hay Kỳ Quốc Khánh gì gì đó, tôi cũng không nhớ nữa.”
“ Ông quen thế nào?”
“ Ông ta tự tới cửa, muốn mở chi nhánh Ngưu Đầu Yến, tôi giao Tần Hải Quân chiêu đãi.”
“ Theo tôi biết, em vợ ông cũng nhận ra ông ta.” Giải Băng dồn tới, kỳ thực tên em vợ đó ngoài biết người đó là “chú Lý” thì chả biết gì hơn:
“ Chắc vậy, ông ta muốn làm Ngưu Đầu Yến thì phải học từ đồ tể, đó là thủ pháp đặc trưng của Dực Thành chúng tôi, chặt đầu trâu rồi nấu đỉnh đồng, nơi khác không làm được.” Hạ Danh Quý khôi phục bình tĩnh, thự sự là nói dối không cần nghĩ:
“ Ông gặp mấy lần?”
“ Hai lần, chuyện từ hơn hai năm trước, về sau không nghe tấy nữa, tôi thì bận rộn nên quên mất, anh mà không nhắc chỉ chưa chắc tôi đã nhớ ra được.”
“ Vậy ông chủ Hạ ngày trăm công ngàn việc làm sao nhớ được một người xa lạ chưa từng gặp từ hai năm trước, lại còn nhớ cả tên như thế?”
Hạ Danh Quý cười lớn:” Ha ha ha, nguyên nhân đơn giản thôi, làm cái nghề này của chúng tôi phải biết ghi nhớ, trong máy của tôi có hơn nghìn số liên hệ, nếu cậu có hứng thú cứ mang ảnh ra, thế nào tôi cũng nói được vài phần ... Cậu muốn thử không?”
Thăm dò nho nhỏ, không ngờ chính mình mới là người bị đẩy vào tình thế xấu hổ, Giải Băng im lặng một lúc thu hồi ảnh lại:” Ông chủ Hạ đúng là cao nhân.”
Tra hỏi vẫn tiếp tục, nhưng không có thêm tin tức gì về mắt xích trọng yếu nhất, những chi tiết vụn vặt khác thì người trên tỉnh xuống không mấy hứng thú, xem ra vụ án này cuối cùng chỉ có thể dừng ở Tần Hải Quân và Vu Hướng Dương.
Kết thúc, đợi hình cảnh địa phương vừa mới tiễn Hạ Danh Quý đi, Triệu Ngang Xuyên tức giận:” Mẹ nó, bọn gian thương này còn đáng ghét hơn lũ trộm cắp.”
“ Trên tỉnh cũng đang gặp khó, diện đả kích quá lớn, lại là sản nghiệp địa phương, thị trưởng Dực Thành còn chuyên môn tìm lãnh đạo tổ chuyên án nói chuyện, hi vọng sớm kết án, nếu không sẽ ảnh hưởng tới kinh tế địa phương.” Đồng chí được tiểu tổ hành động tỉnh phái xuống nhắc:
“ Vậy chẳng lẽ mặc cho chúng hoành hành à?”
“ Một năm tiêu hao vạn con trâu, số đồ ăn cắp chắc đồ trộm cắp chỉ là bộ phận rất nhỏ thôi. Chuyện này tôi đoán chừng tương lai nộp ít tiền phạt là được, nặng nhất cũng chỉ án treo.” Đồng chí trên tỉnh xuống hỏi:” Tổ trưởng Giải, bước tiếp theo nên làm sao?”
“ Đợi tin tức mới đi.” Giải Băng thu lại ảnh, vẫn nhíu mày:” Tôi cứ thấy Hạ Danh Quý và Lý Hoành Quan có vấn đề.”
“ Chắc chắn là có, một tên phụ trách ăn trộm một tên phụ trách tiêu thụ mà.” Chu Văn Quyên khẳng định:
“ Không phải chuyện đó, nếu chỉ vẻn vẹn có loại quan hệ này, hắn ta có thể chối là không quen, hoặc là không nhớ ra ... Nhưng khi bị tôi khích, hắn ta nghĩ rất lâu mới nói, rốt cuộc là cân nhắc tới điều gì? Có điều gì khiến hắn cố kỵ? Mối quan hệ của bọn chúng còn hơn thế, chúng đang giấu cái gì đó mà chúng ta chưa mò ra.”
Chuyện đấy mà cũng có vấn đề sao? Có gì đó sai ở đây.
Người khác không trả lời được, Giải Băng an bài:” Liên hệ với đội, so sánh chéo quỹ tích lý lịch của hai người này cho tôi, xem có chỗ nào trùng hợp không?”
Mặc dù không phát hiện ra thêm điều gì trên lý lịch, nhưng khi thẩm vấn lại Vu Hướng Dương, hắn phán ánh một chuyện, Hạ Danh Quý vài năm nay mới phất lên, chục năm trước còn chạy khắp nơi làm ăn, từ quần áo, đồ điện, thủy sản, đồ da đều từng làm, Lý Hoành Quan cũng là một người như thế.
Nhưng không có bất kỳ điều gì chứng minh bọn họ từng có qua lại.
….
Ngày thứ tư của hành động Cú đấm thép, phố thương nghiệp đi bộ , thành phố Sóc Châu.
“ Rốt cuộc là sai ở đâu nhỉ?” Dư Tội tay chống cằm suy nghĩ, giọng rất buồn bực:
“ Có gì sai đâu anh, mùi vị được lắm mà.” Lý Dật Phong ăn luôn mồm:
“ Ừ, không tệ.” Tôn Nghệ tán đồng, miệng ngập thức ăn:
“ Chỉ là hơi cay một chút.” Ngô Quang Vũ lè lưỡi ra, dù cay vẫn cố ăn, ngon quá mà:
Một đám người quây quanh cái quán ở đầu phố ăn thỏ nướng, không phải khoe chứ, mấy cái quán nhỏ có mùi vị độc đáo hơn nhà hàng nhiều, thịt vừa non lại xốp, ngay cả xương cũng ăn được luôn, ăn xong mút xương lại có vị khác.
“ Cẩu thiếu gia, đồn trưởng làm sao thế? Sao không ăn?” Lý Ngốc tò mò hỏi:
“ Đúng thế, hai hôm nay đồn trưởng như đổi tính vậy.” Lý Thuyên Dương cũng lo lo:
“ Cha tôi từng dạy tôi, làm việc đừng có huênh hoang quá, nếu không bốc phét quá đà, sau đó oạch, ngã xuống một phát, lúc đó thì bất kể trước đó anh minh ra sao, sau đó cũng thành thằng ngốc.”
Mấy người khác cười khùng khục, Dư Tội đưa ra mấy manh mối truy lùng nghi phạm, nhưng vận may không phải lúc nào cũng đứng về phía y, lần này hỏng rồi, huy động hơn 20 kỹ thuật viên Sóc Châu, liên tục tìm kiếm 48 tiếng, không có thu hoạch.
Vì thế làm Dư Tội buồn tới không biết làm sao?
Vì thế đám anh em cười toe toét, thích nhìn Dư Tội gặp khó.
Đổng Thiều Quân đứng bên quán, lấy xiên thịt thỏ mới rời lò, đưa cho Dư Tội, cùng y ngồi ở lề đường, vừa đưa tới một cái Dư Tội giật mình, ngước đầu lên nhận ra là Đổng Thiều Quân mới nhận lấy, cho lên miệng nhưng quên nhai:” Rốt cuộc sai ở đâu nhỉ?”
“ Có lẽ không phải là cậu sai, hoặc là sai địa điểm.”
“ Địa điểm không sai được, tôi mà chú Mã đã trao đổi ý kiến với nhau.” Dư Tội lắc đầu:” Nơi này dựa vào điều tra ngược lịch sử cuộc gọi mùa đông năm ngoái, từ đây tới Lâm Cách Nhĩ, Trần Xuyên có chuyến tàu đi thẳng, là điểm dừng chân và trung chuyển tốt nhất, một năm bốn mùa không bị đứt đoạn … rốt cuộc sai ở đâu nhỉ?”