“ Dật Phong, không được đeo hoa đỏ lên bục nhận giải, cậu không hối hận chứ?” Dư Tội trêu Lý Dật Phong đang ngồi chơi điện thoại đằng sau:
“ Vô vị, lại chưa phải chưa bao giờ đeo, lần đầu còn làm cha em kích động chứ, giờ nhàm rồi.” Lý Dật Phong đang chơi game hăng máu, chẳng buồn ngẩng đầu lên: “ Thực sự vô vị, em đã khoe với Yến Tử là được lên TV, cái lần nữ phóng viên kia phỏng vấn em ấy. Úi con bà nó chứ, đợi chiếu lên ngay cả tên em cũng không có, không có tên đã đành, lộ cái mặt ra bị xử lý làm mờ, thế là bị Yến Tử nắm thóp trêu mãi ... lần sau phỏng vấn kiên quyết không đi.”
Viên Lượng và Dư Tội cười lăn cười bò, đó là quy củ trong nghề, nhân viên trực tiếp phá án đều không thể công khai lộ diện, chàng ngốc này không biết còn huy động cả nhà đợi xem mình lên TV, vì mất cái lần khoe khoang đó mà hắn lải nhải suốt.
Dọc đường nói chuyện đã tới gần điểm cuối, trại giam nay nắm ở ngoại ô, cách thành phố hơn 10 km, khi tới nơi chỉ thấy trong rặng núi chập trùng, xuất hiện kiến trúc xi măng cốt thép, cứ như tòa thành chẹt nơi hiểm yếu, trên cao lính canh cầm súng đi qua đi lại.
Xe áp giải đi thẳng vào trong trại giam, còn xe của ba người Viên Lượng thì phải dừng lại, cùng với phía trại giam hiệp thương một phen, nghe lý do, cho bọn họ 10 phút gặp mặt. Khi ba người xách đồ đi vào thì Vũ Tiểu Lỗi ngồi bên xe áp giải, nhìn thấy ba người họ liền vui mừng đứng dậy, bị quản giáo quát một tiếng hậm hực ngồi xuống.
Từ bây giờ hắn mất đi tự do, nhân quyền cùng nhiều quyền lợi khác của người bình thường rồi, còn phải báo cáo mới được nói chuyện.
Viên Lượng cười: “ Quen rồi là ổn thôi, nghĩ thoáng một chút, cải tạo cho tốt tranh thủ giám án, sẽ không phải ngồi hết 12 năm đâu.”
“ Cám ơn anh.” Vũ Tiểu Lỗi khom người:
Lý Dật Phong đưa cho Vũ Tiểu Lỗi một bọc thức ăn lớn:” Không hận chúng tôi chứ?”
“ Sao có chuyện đó, tôi còn cám ơn không được.” Vũ Tiểu Lỗi đối diện với hai người từng cùng hắn liều mạng dưới sông vẫn còn có chút xấu hổ:
“ Kỳ thực năm xưa anh bỏ trốn cũng đúng thôi, hồi đó mà bị bắt là đoàng cho một cái rồi. À phải, anh còn lãi đấy, cái nhà mấy năm trước anh mua có 50 vạn, giờ lên giá mấy lần ... Giờ anh vào đây là vừa vặn, có vợ, có con không phải nuôi, đến khi ra thành phú nhị đại, Tiểu Thạch Đầu là phú tam đại …” Lý Dật Phong không nói được cái gì bình thường lâu, làm người ta nghe như vào tù là phúc không phải họa:
“ Biến biến, đừng có lãng phí thời gian.” Dư Tội kéo hắn qua một bên, cũng nhét cho Vũ Tiểu Lỗi một cái bọc: “ Tôi gửi anh một lời cảnh cáo thật lòng, vào đó ngang một chút, nếu không là bị thua thiệt đấy, phải có tinh thần giống chúng ta đánh nhau dưới sông, nếu như nhắm có thể ăn được thì ngày đầu hạ luôn thằng lão đại ...”
“ Ê, ê, dạy người ta cái gì vậy, cậu cũng chẳng khá hơn Dật Phong.” Viên Lượng thấy quản giáo biến sắc thì vội ngăn Dư Tội lại:” Cứng rắn chút là đúng, nhưng phải có chừng mực, đừng gây sự.”
Vũ Tiểu Lỗi dở khóc dở cười, tới tận hôm nay hắn vẫn không thấy Dư Tội có chỗ nào giống cảnh sát, nhưng lời cả ba đều chân tình, vì thế hắn cám ơn lần nữa, quản giáo nhắc 10 phút đã hết, sau khi thông qua kiểm tra, hai bên vẫy tay tạm biệt.
Cánh cửa lớn đóng lại, Vũ Tiểu Lỗi mỉm cười, không hề có chút sợ hãi nào.
“ Ài, chúng ta đúng là rảnh rỗi quá mà.” Khi lên xe Viên Lượng tự trào:
“ Không có tôi nhé, là các anh gọi tôi theo đấy.” Lý Dật Phong chối bỏ liên quan:
“ Nhàn một lần, nói không chừng chẳng có cơ hội nữa.” Dư Tội ngáp dài, sáng nay dậy hơi sớm:
Chuyến về do Lý Dật Phong lái xe, Viên Lượng nghe Dư Tội nói vậy mới sực nhớ, Dư Tội đeo chức, nên cuối năm phải về thành phố báo cáo, khi đó không rõ đi ở thế nào, thở dài: “ Cuối cùng chúng ta chỉ phá được 3 trên 7 vụ án, cậu đi mất rồi, tôi chỉ biết bắt bừa.”
“ Anh nói thế là sai rồi, để tìm ra chân tướng, không thể dựa vào cá nhân nào, vì chúng ta không phải thần, cả cao thủ như Hứa Bình Thu, Mã Thu Lâm đều từng thất bại, vì thế dựa vào trí tuệ, kiên nhẫn và kiên định của cả băng, nếu băng nhóm càng lớn, càng chuyên nghiệp, thế nào ý kiến chính xác đưa chúng ta tới chân tướng.” Dư Tội đang nghiêm túc nói thì hai người kia cười lớn, vội vàng sửa lời: “ Đội ngũ, đội ngũ ... Không phải băng nhóm, toàn quan tâm tới chi tiết nhỏ nhặt, lời hay ý đẹp thì không nghe.”
“ Nếu có băng nhóm lớn hơn thì sao, cậu sẽ làm gì? Định phấn đấu làm chi đội trưởng hình sự à?” Viên Lương hỏi, thực lòng mà nói, hắn thấy Dư Tội có cái tư cách này, nếu chịu hạn chế cái tính điên điên kia thì lên tới cấp bậc đó là chuyện sớm muộn:
“ Tôi chưa nghĩ xa như vậy, nhưng mà thực sự không muốn theo cái nghề này, quá u ám, cái vụ đánh thuốc nổ giết người ấy, ai mà ngờ chồng thuê người giết cả vợ con đi tiêu diêu ....”
Viên Lượng không biết nói gì hơn, thời gian qua vất vả là phụ, khiêu chiến cực hạn tinh thần làm người ta mới kiệt sức, quay sang: “ Phong thiếu gia, cậu thì sao?”
“ Tôi cũng chưa biết, cha tôi muốn tôi lên tỉnh, mẹ tôi không muốn tôi đi xa, hai người họ còn đang cãi nhau nên tôi không chắc.”
“ Con mẹ nó đúng là thứ ăn hại, lớn thế này còn dựa vào cha mẹ, tự quyết đi.” Dư Tội khinh bỉ nói:
“ Anh cả mẹ cũng không có nên ghen tỵ à?” Lý Dật Phong ghét nhất bị đụng chạm tới cha mẹ, Dư Tội thì cứ hay đụng vào:
Ái dà, thằng này muốn chết, trong xe tức thì vang lên tiếng la hét thảm thiết, xe cũng đi xiêu vẹo như người say lái, nhưng phải thừa nhận mấy tháng qua đây là chuyến đi nhẹ nhõm nhất.
Lại hết một năm rồi, Dư Tội rời đội hình sự huyện về xã Dương Đầu Nhai, trong xã chẳng có gì thay đổi cả, cuộc sống vẫn nghèo như đã từng thôi, được cái nhờ uy tín đồn công an rất cao, cùng sự vất vả của chỉ đạo viên Vương Tấn, công tác phòng hộ rừng làm rất tốt, lác đác xảy ra vài vụ cháy nhỏ không đáng kể, bị dập rất nhanh.
Dư Tội rất hài lòng, bày bữa tiệc biểu dương một phen, sau đó nghiêm túc giao công việc lại cho chỉ đạo viên, chở xe lương thực về nhà ăn Tết, năm nay mưa thuận gió hòa, tích trữ được rất nhiều lương thực, người cty thu mua lương thực xuống xã khảo sát, đích thân chỉ đạo viên tham gia, cuối cùng đã ký được hợp đồng dài hạn.
Ngày đồn trưởng Dư đi, nửa thôn đi tiễn, cả trưởng thôn Lệ cũng đích thân bắt tay y, nói chuyện y làm được cho xã bằng cô làm mấy năm.
Sau Tết Dương, hướng đi của Lý Dật Phong đã có kết luận, vừa có thành tích, lại được trong nhà rải tiền mở đường, trưởng phòng Lý tranh thủ cho con trai được cơ hội bồi dưỡng nghiệp vụ, tới trường sĩ quan cảnh sát đào tạo chuyên sâu. Lý Dật Phong sống chết không muốn đi học, nhưng cuối cùng không chống lại được chỉ đạo viên và đồn trưởng được cha mẹ mời tới luân phiên khuyên nhủ, thế là quay lại đường học tập.
Đường của hắn chỉ mới bắt đầu, còn con đường của Dư Tội đã bị cắt đứt, trước đó về tỉnh thành báo cáo, kết quả là về đơn vị chờ đợi, nhưng từ khi rời khỏi đội chống trộm cắp thì y không còn đơn vị nữa. Những người đeo chức xuống quê đều đã nhận nhiệm vụ mới hoặc là tập trung học tập, chuẩn bị an bài tới cương vị cao hơn, còn y không có thông báo gì cả trừ đánh giá ... hạng bét.
Dư Tội cười dài, lãnh đạo đúng là lãnh đạo, quả nhiên không bỏ qua chuyện cũ, chỉ đợi đúng thời cơ cho y một nhát thật đau thôi, người ta cố ý đẩy y ra rìa.
Cái gì mà chức trách, sự nghiệp, lý tưởng với tín ngưỡng chứ, tất cả chỉ là một lời nói của lãnh đạo mà thôi, nhiệt huyết chính vì thế mà nguội lạnh, rồi có ngày lạnh băng vô cảm.
Có điều không phải không có lợi, Dư Tội có kỳ nghỉ rất dài, trong khi người khác bận tối mắt vì cao điểm trước Tết Xuân thì y chỉ tới đồn lĩnh lương, tranh thủ rảnh rỗi đem phần lớn tiền gom góp mở một cửa hiệu lương thực ở Đại Nguyên, đặt bước đi đầu cho chuỗi sản nghiệp mà y tính toán từ lâu, thế là bây giờ đầu vào không chỉ có xã Dương Đầu Nhai còn có cả huyện cổ trại, vận chuyển thì có Lý Dật Phong lo liệu, giờ tới đầu ra cũng nắm trong tay rồi ...
....
HẾT Q4 .