Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 516 - Q4 - Chương 186: Tiền Lộ Mù Mịt. (1)

Q4 - Chương 186: Tiền lộ mù mịt. (1) Q4 - Chương 186: Tiền lộ mù mịt. (1)

Rẻng!

Một tiếng kêu nặng nề, cánh cổng trại giam số hai Đại Nguyên mở rộng, quản giáo đưa một người được phóng thích ra.

“ Đây là điểm cuối của tất cả kẻ phạm pháp, nhưng cũng là điểm đầu cho những người muốn sửa đổi làm mới, không cần gặp lại.” Quản giáo đầu cũng chẳng quay lại, nói lời giáo huấn quen thuộc với người được tha bổng:

“ Vâng, vâng ạ, anh nói hay quá.” Người kia khom lưng nịnh:

“ Nhất định phải làm lại con người, cuộc đời ngắn lắm, anh đã mấy chục tuổi rồi, chắc là phải hiểu chứ.”

“ Vâng ạ, quá đúng ạ.”

“ Đừng có qua quít, anh có thể coi lời tôi như gió thoảng bên tai, nhưng lần sau làm việc gì, tôi mong anh nghĩ nhiều hơn một chút tới vợ con, anh và vợ anh sinh một đứa thì dễ, nuôi nó thành người mới khó, đúng không?” Quản giáo vẫn nói, lối đi ra đã quá quen thuộc rồi, chẳng cần nhìn cũng biết chỗ nào nên cúi đầu:

Thấy quản giáo không hề bị va vào cửa, nghi phạm ngạc nhiên:” Lợi hại, quá lợi hại.”

“ Vậy chỉ thế thôi, tôi biết anh chẳng muốn thấy tôi, kỳ thực tôi cũng chẳng muốn thấy anh, tốt cho anh mà thôi. Đi đi.” Quản giáo xua tay, đối với người hình phạt nhẹ, xưa nay luôn mấy lời này:

Ra ngoài một cái, người kia ngoáy tai, có chút tức giận, ngày nào cũng phải nghe quản giáo lại nhải, đúng là dày vò, chưa đi được bao xa, một chiếc xe cảnh sát đi tới bên cạnh dừng lại, hắn tất nhiên không sợ, đã không phải là nghi phạm nữa, không ngờ trong xe có cái đầu thò ra gọi:” Trương Tố Văn, đợi đã.”

“ Í, tôi vừa mới ra ngoài, lại muốn đưa tôi vào à?” Trương Tố Văn giật nảy mình:

Viên cảnh sát xuống xe mỉm cười đưa tay ra:” Làm quen một chút, tôi tên là Lưu Tinh Tinh, phó phân cục trưởng Hạnh Hoa Lĩnh.”

“ Tôi đâu có phạm tội gì ở khu đó.” Thái độ của Trương Tố Văn rất không hữu hảo:

Lưu Tinh Tinh rụt tay lại, ra hiệu một cái, trên xe ném bọc xuống, đưa cho Trương Tố Văn: “ Có người nhờ tôi đưa cho anh, quần áo với ít tiền ... Kiếm nơi tắm sạch sẽ xua hết xui xẻo, cắt tóc cạo râu cũng cần tiền, ở trong đó không gặp thua thiệt gì chứ.”

Là người quen, Trương Tố Văn thay đổi hẳn, tươi cười cầm lấy: “ Không sao, không rõ ai chiếu cố, vào đó làm cơm, úi da, ăn tới béo luôn.”

Đây là kẻ tung tin đồn, bị giam giữ ba tháng, người khác coi đây là sỉ nhục, người anh em này lại coi như đi nghỉ dưỡng. Đối với loại người như vậy, Lưu Tinh Tinh xưa nay chẳng thèm để ý, không ngờ Dư Tội lại dám dùng, dù là người bắn tin cũng không hợp cách:” Tố Văn, hỏi anh một câu.”

“ Hỏi đi, người nhà cả mà.”

Miệng Lưu Tinh Tinh giật khẽ một cái: “ Sao lại làm việc đó cho người ta, đám người huyện Cổ Trại không tra tấn anh chứ?”

“ Có gì đâu, bọn họ tuy đáng ghét một chút, nhưng còn coi tôi là người, không giống đám cảnh sát khác, bắt tôi là vì kiếm chác.” Trương Tố Văn đưa ra lý do rất giản đơn, khi đó Dư Tội tìm tới hắn, hai người uống với nhau một bữa, hắn chẳng nghĩ gì, đồng ý luôn:

“ Vì thế mà anh tin cậu ấy, ngồi vài tháng?” Lưu Tinh Tinh ngạc nhiên:

“ A, trong đó rất tốt, ở ngoài còn tốn tiền nữa, ở trong không phải lo kiếm cái ăn.” Trương Tố Văn gật đầu thừa nhận.

Thật không cách nào hiểu được đám người này, có điều ấn tượng của Lưu Tinh Tinh không tệ, lấy ra tấm danh thiếp đưa tới, dặn dò: “ Đây là danh thiếp của tôi, cầm lấy mang tới Cty Bảo an Đại Nguyên, có thể kiếm được một công việc ... Rồi, chỉ có thế, có người nhờ tôi làm đầy đủ thủ tục cho vợ anh rồi, giờ xin được việc đàng hoàng, không phải rửa bát ở chợ đêm nữa ... Lời cuối, không còn ít tuổi, nên ổn định cuộc sống đi thôi.”

Trương Tố Văn rối rít gật đầu, lần này rất chân thành, mặc dù viên cảnh sát này không phải là bạn bè, nhưng giống mấy lời rườm rà của quản giáo, đều không có ác ý.

Vẫy tay tạm biệt với cả người ngồi trong xe cảnh sát, Trương Tố Văn hớn hở chạy mất, tốt rồi, vợ hắn vì không có hộ tịch ở Đại Nguyên, thế nên sống vất vưởng, giờ tốt rốt, có thứ này còn hơn cho dăm bảy vạn, sao không mừng rỡ.

Lưu Tinh Tinh lên xe, khởi động máy lái về phía tổng đội hình sự, hôm nay là ngày tổng kết phá án đại quyết chiến, nghe nói kỳ nhân điều tra hình sự các nơi sẽ tụ lại một chỗ, hẳn náo nhiệt lắm đây.

Người đi cùng hắn chính là Lâm Tiểu Phượng, cũng mong đợi lắm:” Chớp mắt một năm đã trôi qua, cậu ta bị đưa tới cái nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi, vậy mà lại thành nhân vật phong vân. Huyện Cổ Trại liên tục phá ba vụ án mạng tồn đọng nhiều năm, nếu tính tiêu chuẩn bình xét, bọn họ chỉ vẻn vẹn kém đại đội hai và đại đội một thôi, trong khi so sánh điều kiện thì kém xa.”

“ Vẫn chỉ làm nền cho người ta thôi, tôi nghe đồn Cố Thượng Đào khả năng về thành phố, làm phân cục trưởng.” Lưu Tinh Tinh tặc lưỡi không rõ hàm ý là gì:

“ Thì chúng ta còn không phải cũng nhờ cậu ấy mà có ngày hôm nay à?” Lâm Tiểu Phượng vừa nói vừa xem tài liệu, xem mãi không thấy:” Sao biểu dương cá nhân không có tên Dư Tội?”

“ Cậu ta nhường hết ra rồi không nhận chút công nào hết, cho một người bạn tên Lý Dật Phong, một hiệp cảnh được chuyển sang dân cảnh ... Không biết thằng này nó nghĩ cái gì luôn nữa, có phải ngốc rồi không, hay là nhìn thấu rồi ... Ài dù sao trước nay tôi không hiểu nổi cậu ta.”

Lâm Tiểu Phượng mất hứng đóng tài liệu lại, chuyện cũ như thủy triều dâng lên trong lòng, cảm khái không thôi.

Sảnh đại hỏi tổng đội, người được biểu dương tới từ các nơi đeo hoa đỏ, ngồi hết hai hàng ghế đầu, Hứa Bình Thu ngồi trên đài chủ tịch nhìn người được biểu dương, có người già bằng ông ta, có thanh niên mới vào nghề, chẳng có gì bất ngờ trong đội ngũ đó có Giải Băng, đại đội hai có ba anh hùng phá án là Giải Băng, Lý Hàng, Phương Khả Quân. Các nơi đều xuất hiện nhân vật nổi bật, bất ngờ nhất là huyện Cổ Trại phá liền ba vụ án mạng, được phần thưởng lớn cho tập thể ưu tú.

Ông ta nhìn những khuôn mặt hớn hở, tìm mãi, cho dù ông ta biết người đó không có mặt, mất một lúc mới tỉnh lại, cười tự trào.

Có người ghé tai thì thầm vài câu, hai vị anh hùng được biểu dương của huyện Cổ Trại không tới.

Rầm, Hứa Bình Thu tức giận, thông báo cho họ tới đây, làm ăn kiểu gì thế hả, việc trọng yếu thế này mà để lỡ, đây là hoạt động do ông ta một tay tổ chức, sáng kiến có được là nhờ sau cuộc nói chuyện lần đó với Mã Thu Lâm, hết sức coi trọng.

Chẳng bao lâu sau Cố Thượng Đào vội vàng chạy tới, nghe người tổ chức hội nghị nói, hắn giật mình, té ra không biết gì hết, gọi điện chửi mắng một phen, sau đó giải thích lý do là: Viên Lượng và Lý Dật Phong đáng lẽ đã tới, nhưng vì có vụ án khẩn nên không tới được.

Lý do này quá khiên cưỡng, Hứa Bình Thu rời đi chủ tịch ra sau sân khấu, sầm mặt:

“ Rốt cuộc là có chuyện gì, thật không ra sao, một đội hình sự huyện mà không coi tổng đội ra gì có phải không?”

“ Xử trưởng Hứa, thực sự là có tình huống đột phát ...” Cố Thượng Đào oan ức nói:

“ Nói thật đi, tôi biết không phải do tình huống đột phát.” Hứa Bình Thu căn bản không chấp nhận lời giải thích này:

Cố Thượng Đào hết cách, đành phải nói ra chân tướng, thì ra cũng vì vụ án 81, là ngày nghi phạm Vũ Tiểu Lỗi rời trại giam, đưa tới nông trường lao động cải tạo, ba cảnh sát bắt hắn đi tiễn, địa điểm là trai giam Tấn Phổ Sơn, cách mấy trăm km, căn bản không về. Loại chuyện này, người làm cục trưởng cũng không thể nói gì.

Nói xong đợi nghe chửi mắng, không ngờ Hứa Bình Thu lại nguôi giận, thậm chí tươi cười tán thưởng:” À, té ra là thế, tốt, rất tốt, bọn họ biết làm cảnh sát hơn cậu đấy, còn báo cáo do cậu làm, cái này cậu giỏi hơn họ.”

Một câu làm Cố Thượng Đào líu lưỡi, không biết đám thế nào cho phải.

....... .........

Bình Luận (0)
Comment