Viên Lượng chỉ cười, tâm trạng của hắn hôm nay rất tốt, tốt hơn cả thời tiết, trêu: “ Người ta có mẹ tốt mà cậu cũng hâm mộ à?”
Đụng chạm, đụng chạm rồi, quân khốn kiếp, Dư Tội nghiến răng ken két: “ Tôi nhớ cha anh bây giờ là cha dượng phải không, bảo sao tính cách của anh lại máu lạnh, bạo ngược, lại có thành phần hướng nội, té ra nguyên nhân ở đây.”
Viên Lượng mặt đỏ tía tai dừng xe lại chửi: “ Cút xa ra một chút ...”
Càng tức thì Dư Tội càng nói tợn, y bắt đầu phân tích, thậm chí nói Viên Lượng có phức cảm mẹ, nên ghen tuông với cha dượng, làm Viên Lượng tức tới xì khói mũi, thế là lái xe một lèo về đội hình cảnh, mở cửa xuống xe.
Trên trong sân đội ngũ cảnh sát cảnh phục gọn gàng, xem chừng đã đợi từ lâu làm Dư Tội bất ngờ.
“ Nghiêm!”
“ Nghỉ!”
Một người chạy tới kính lễ báo cáo: “ Báo cáo đội trưởng, ba bảy người đại đội hình sự huyện Cổ Trại, tập hợp 30 người.”
“ Về đội.” Viên Lượng tới trước đội ngũ, dõng dạc nói: “ Các đồng chí, tôi biết thời gian qua mọi người hoài nghi, hoang mang, rằng cái cân trong lòng chúng ta có phải lệch rồi không, chúng ta có phải đi sai đường rồi không. Tôi cũng nghe rất nhiều lời đồn, có cả ý kiến nội bộ, nói chúng ta không nên dùng thủ đoạn điều tra lên cha mẹ già của nghi phạm, lên vợ của người bị hại.”
Cái khí thế nhiều năm theo nghề quân cảnh luyện ra này, nói chuyện như rống, Dư Tội tự nhận không bằng, y biết, Viên Lượng có một mặt kiên quyết.
“ Nhưng mọi người nghĩ tới chưa? Chúng ta mặc cảnh phục là vì cái gì, chúng ta gánh trách nhiệm gì? Chẳng lẽ như ngoài xã hội nói, ngày ngày ăn chơi, đêm đêm say khướt? “Viên Lượng mặt nghiêm nghị: “ Tôi không phủ nhận được thực sự có thành phần đó, chúng ta khi làm cảnh sát, ai cũng mang theo một lý tưởng, trong tay có quyền dễ làm việc, quen biết nhiều dễ kiếm tiền, đợi qua vài năm nữa thăng chức, thế là cả đời êm ấm. Tôi nghĩ mọi người có lý tưởng giống tôi phải không?”
Có vài tiếng cười, nhưng đa số mặt mày ngượng ngùng như bị nói trúng suy nghĩ không đúng, Dư Tội gật gù, ban đầu cha con y tính làm cảnh sát chính vì nguyên nhân này.
“ Nếu mang suy nghĩ đó, thì tạm thời xin mời thu lại, vụ án Vũ Tiểu Lỗi không chỉ phản ánh nỗi đau mấy đời của nhà hắn, mà đa phần nói lên, các đồng chí, bao gồm chúng ta đều không hợp cách. Vì chúng ta để vụ án đơn giản kéo dài 18 năm, để lại ẩn họa cho xã hội, vì chúng ta chấp pháp không thỏa đáng, khiến cho sinh hoạt của người không liên quan gặp ảnh hưởng ... Tôi không nói tới lý tưởng cao xa làm gì, nhưng nơi này là quê hương của chúng ta, bảo vệ an ninh và hạnh phúc của nó là trách nhiệm của chúng ta, bao năm qua chúng ta không hoàn thành chức trách ... Các đồng chí nói xem, có thể tiếp tục như vậy không?”
“ Không thể.” Ba mươi hình cảnh hô vang :
“ Trừ vụ án giết người của Vũ Tiểu Lỗi, huyện ta còn có sáu vụ án nhiều năm chưa giải quyết, các đồng chí nói xem, có thể để kẻ thủ ác tiếp tục tiêu diêu ngoài vòng phép luật không?”
“ Không thể.” Ba mươi hình cảnh ưỡn ngực lên, ánh mắt thêm vài phần chính khí:
“ Tôi tuyên bố, bắt đầu từ bây giờ, khỏi động lại điều tra sáu vụ án treo.” Viên Lượng tuyên bố:” Đối với những kẻ tà ác đó, với kẻ dám gây huyết án ở quê hương chúng ta, hình cảnh chúng ta chỉ có một loại thái độ thôi, đó là gì?”
“ Truy đuổi tới cùng, thề chết không thôi.”
“ Kính lễ.” Viên Lượng đột nhiên hướng về phía Dư Tội kính lễ, hết thảy đầu không cần nói thành lời:
Dư Tội biết mình bị người ta kéo xuống nước rồi, dối diện với toàn đội hình cảnh kính lễ, dù đây là hố lửa thì y cũng phải nhảy thôi.
“ Đồn trưởng Dư, chẳng lẽ không định phát biểu vài câu sao, à Thuyên Dương và Lý Ngốc chúng tôi cũng nhận.” Quả nhiên là Viên Lượng đi tới bên cạnh Dư Tội, ngay từ đầu không cho y từ chối: “ Tôi muốn mời đồng chí Dư Tội gia nhập với chúng ta, mọi người nói có được không?”
“ Được.” Tiếng vỗ tay rào rào, ngay cả Lý Ngốc và Lý Thuyên Dương được mua chuộc trước, cùng tham gia reo hò:
Dư Tội biết mình không đi được, cái hố này, phải cùng mọi người nhảy rồi.
Hai tuần sau, vụ án Vũ Tiểu Lỗi chính thức khởi tố, vụ án này thu hút sự chú ý của không ít truyền thông, Vũ Tiểu Lỗi trong trại giam nhiều lần tiếp nhận phỏng vấn, nói ra hắn còn phong quang hơn cảnh sát nhiều. Tất cả nhân vật chính diện được lên báo đều không có tên, chỉ có danh xưng chung: Cảnh sát phá án.
Một tháng sau, vụ án chính thức ra tòa, lại là một màn bi kịch nhân gian, trọng tâm không ở chi tiết bỏ trốn hay gây án, mà là ở mẹ con Ngả Tiểu Nam và Trần Lang, bọn họ trần thuật nhiều năm qua Lý Huệ Lan chiếu cố gia đình mình thế nào, liệt kê nhiều năm gian khổ của hai vợ chồng già. Đến khi vợ chồng Lý Huệ Lan ra tòa lấy lời khai, cứ khóc suốt, dù là quan tòa mặt sắt cũng phải dừng xét xử vài lần.
Nhưng pháp luật vẫn là pháp luật, tội cố ý giết người được thành lập.
Qua mấy ngày xét xử, tòa chính thức tuyên án, xét khi nghi phạm gây án vẫn còn vị thành niên, cho nên phạt tù 12 năm, đó đã là tham chiếu vào hành vi hối lỗi cùng với lời khai phía gia quyến người bị hại, ngoài ra bồi thường dân sự 56 vạn.
Đây là sự trừng phạt có thể tiếp nhận được, vợ chồng Vũ gia khua chiếng đánh trống tặng cho tòa án huyện một tấm biển lớn, gia đình nghi phạm lại đi tặng biển cho cơ quan tư pháp, đây là lần đầu tiên trong lịch sử. Mặc dù cám ơn tòa án, nhưng vẫn không bỏ qua cho cục công an bắt con trai mình, khiến cảnh sát tham dự phiên tòa chỉ biết cười cho qua.
Lại có trò cười lớn hơn nữa do 56 vạn bồi thường kia gây ra, khoản tiền lớn như thế làm có kẻ không ngồi yên được, hai đứa em trai của Trần Kiến Đình là Trần Kiến Lạc và Trần Kiến Cương nhảy ra, loại con chẳng thèm quan tâm tới cha mẹ đó hết thuê luật sư lại viết cáo trạng, yêu cầu Vũ gia bồi thường, lý do là người anh trai chết gây cho họ chấn thương tâm lý lớn. Tòa án trải qua điều tra bác bỏ.
Không được bồi thường, hai anh em này không phục, lại kiện lên yêu cầu phân chia tài sản mà cha họ chết để lại, dù sao họ là con trai, chả lẽ lại để cho con dâu? Phần di sản này phân chia là hợp tình hợp lý, chị dâu em chồng ngày ngày cãi vã rơi vào kiện cáo kéo dài.
Bi hoan ly hợp cuộc sống là thế, chẳng bao giờ kết thúc như một bộ phim, chỉ càng thêm để tài bàn tán cho người ta mà thôi.
Không ai ngờ rằng, một tháng sau vụ án Vũ Tiểu Lỗi, lại có đại án chấn động toàn huyện được phá, là vụ án đánh thuốc nổ 10 năm trước, nạn nhân là hai mẹ con đang ngủ say, người bị hại là ông chủ nhỏ kinh doanh xe hàng, về sau không chịu nổi nỗi đau mất vợ đã bỏ đi xa hương.
Chân tướng nổi lên mặt nước lại là thế này, thuê người gây án lại chính là người bị hại, vì nhiều lần ý đồ ly hôn bất thành, nên ra tay giết vợ, khi hình cảnh tìm tới nơi thì hắn thành ông chủ công ty không nhỏ. Hắn bị hình cảnh ngụy trang thành đồng bọn tống tiền nên để lộ sơ hở, nghi phạm bị bí mật áp giải về huyện Cổ Trại, còng toàn thân, gần như phải vác vào trại giam.
Trong vô số góc khuất tối tăm, phạm tội và đả kích tội phạm vẫn cứ tiếp tục.
Hai loại người, đều sống trong bóng tối, hai con đường đều là con đường không lối về, không có điểm kết.