Cũng trong ngày hôm đó Viên Lượng đích thân lái xe tới sân bay Vũ Túc Đại Nguyên đón máy bay, vì lời hứa với nghi phạm, loại chuyện này hắn làm lần đầu, thấy quai quái.
Dòng khách nhốn nháo, nhưng mục tiêu vừa mới xuất hiện một cái là hắn nhận ra ngay, đó là một đội ngũ kỳ quái, Dư Tội đi đầu xách hành lý, Lý Dật Phong dẫn đứa bé, còn có một cô gái trẻ và thiếu phụ đi sóng vai đi dựa vào nhau.
“ Mau thay quần áo, ở chỗ chúng tôi lạnh, Tiểu Thạch Đầu sẽ bị cảm đấy.” Dư Tội đặt hành lý xuống giục Lý Dật Phong:
Cô gái trẻ lục lọi hành lý, lấy ra trang phục mùa thu mặc lên người đứa bé, thiếu phụ kia không có phản ứng gì cả, mắt đỏ hoe.
Chính là Trần Lang, cùng Dư Tội, Lý Dật Phong đi tới Thượng Hải đón vợ con Vũ Tiểu Lỗi đưa về huyện Cổ Trại thăm quê cha đất tổ.
Lý Dật Phong đưa cả nhà đó lên một xe, Dư Tội đi cùng với Viên Lượng đi trước, lại lần nữa lên đường về huyện Cổ Trại.
“ Không gặp khó khăn gì chứ?” Viên Lượng vừa lái xe vừa hỏi:
“ Không, may mà có Trần Lang đi theo, cô bé này thào vát lắm, gần như làm hết mọi chuyện rồi, giải thích với an ủi vợ Vũ Tiểu Lỗi cũng là cô ấy, chúng tôi tác dụng không nhiều.” Dư Tội đan tay sau gáy, thoải mái hỏi: “ Ở nhà thế nào?”
Nghiêm túc mà nói thì chuyện này cũng vi phạm quy định, nhân viên phá án nếu chưa được cho phép không được trực tiếp xúc với gia đình nghi phạm, đề phòng làm việc thiên vị, cản trở phá án. Đồng thời vì lý do an toàn, ít nhất là trước khi phán quyết là không thể, đây là luật bất thành văn. Nhưng mà chuyện tày đình hơn nữa bọn họ cũng làm rồi, chuyện nhỏ này mắt nhắm mắt mở cho qua là được.
Viên Lượng nhìn Dư Tội thư giãn dựa lưng vào ghế dưỡng thần mỉm cười, xem ra cơ bản chàng trai này khôi phục trạng thái tâm lý bình thường rồi, hai người trong quá trình phá án trắc trở hình thành sự hiểu ngầm.
Dọc đường cơ bản nói chuyện ở nhà đều liên quan tới vụ án, Lưu Kế Tổ đã được phóng thích, cục quyết định không truy cứu trách nhiệm hình sự của hắn. Ngả Tiểu Nam rời bệnh viện về nhà, song chuyện của cô chưa xong, tạm thời giám thị cư trú, hình thức thôi, không giám thị thì cô cũng chẳng đi đâu, sau này ra tòa là khó tránh khỏi, khả năng là án treo thôi, chuyện này ít nhiều ảnh hưởng tới Trần Lang, song không cách nào khác.
Càng làm người ta cảm thán là vợ chồng Vũ Hướng Tiền, bọn họ vừa tỉnh lại tới cục công an tự thú, đem chuyện bao năm qua bao che con mình bỏ trốn thế nào kể hết, tội trạng nhận hết vào mình, nghe nói dân cảnh lấy lời khai còn khóc tại chỗ.
Rõ ràng là không phải tới tự thú, tới gây phiền toái cho lãnh đạo thì có, giờ bao nhiêu phương diện nhìn vào như thế, cục trưởng Cố lại phái mấy nữ cảnh sát tới khuyên nhủ họ về nhà, đợi xử lý.
Chuyện này đã không quan trọng nữa rồi, riêng điều chủ động bồi thường người bị hại, tòa án sẽ không xử họ.
Đúng rồi, còn một việc nữa, khi đến huyện Cổ Trại, xe bất giác dừng lại, ai đi đưa đứa bé đây? Nghĩ lại quá trình tiếp xúc với hai vợ chồng già kia, cả hai cùng ngán, Viên Lượng lên tiếng trước:” Cậu đi đi.”
“ Vì sao tôi phải đi?” Dư Tội rất sợ gặp Lý Huệ Lan, bằng một câu nói y không có mẹ là đủ làm người ta nhói tim, bà già đó đủ ác, giờ mình bắt con bà ta, tới đó ai mà biết bà ta nói gì khó nghe không:
“ Mặt cầu dày.”
“ Vớ vẩn, bằng vào câu này cho thấy mặt anh chả kém.”
Viên Lượng hiến kế: “ Vậy để Lý Dật Phong đi.”
“ Ở trên máy bay cãi nhau một trận rồi, có đi thì cùng đi, hắn không chịu đi một mình đâu.”
Tranh luận chưa xong đã tới cửa hiệu, cả hai không ai chịu đi một mình, kết bạn xuống xe. Ở trong hiệu, hai ông bà già vẫn đang bận rộn, một trước quầy, một sau quầy, bây giờ cuộc sống vật vả cũng là loại thuốc giảm đau với họ.
“ Dì Lý, có nhận ra cháu không ạ?” Dư Tội bị Viên Lượng đẩy lên, vội nở nụ cười lấy lòng:
Lý Huệ Lan nhìn thấy rồi, giả vờ không quen, chỉ là thấy Viên Lượng hơi ngẩn ra.
“ Cậu, cậu còn tới đây làm gì, chúng tôi đã tự thú rồi, các cậu còn muốn cái gì nữa hả?” Quả nhiên không ngoài dự đoán, vợ chồng này chẳng vừa chút nào, Vũ Hướng Tiền phẫn nộ:
“ Tôi bắt con chú dì, tôi biết trong lòng hai người, tôi là kẻ ác, thế nên tôi quyết định làm kẻ ác tới cùng, bắt luôn cả cháu hai người về.” Dư Tội hết sức nghiêm túc nói:
Hai ông bà già thất kinh, lúc này nhìn thấy Trần Lang, Lý Huệ Lan chạy từ sau quầy ra, tiếp đó thấy thiếu phụ bế đứa bé, không khác gì bị sét đánh, sững ra tại chỗ, kích động, mừng rỡ, bi thương, đủ loại cảm xúc làm ba không điều khiển được tay chân nữa.
“ Bà ơi, bà không nhận ra sao?” Trần Lang kéo thiếu phụ lên, chỉ đứa bé:” Nó là Tiểu Thạch Đầu, nhũ danh còn do bà đặt mà.”
“ Nó, nó ... Đây là, đứa bé, đứa bé ...” Vũ Hướng Tiền chưa gì đã khóc, đưa đôi tay già nua khẳng khiu về phía đứa bé, đứa bé sợ người lá, xoay người ôm lấy mẹ:
Lý Huệ Lan lại nhìn thiếu phụ, nhất thời không biết phải xưng hô ra làm sao với thiếu phụ kia, sợ có đứa con tù tội, người ta không nhận nữa.
Thiếu phụ chủ động bế đứa bé đi tới: “ Cha, mẹ ... Con và Thạch Đầu đợi anh ấy ra.”
“ Khổ, khổ cho con quá ... Cha mẹ không phải, cái thằng nghiệt súc đó hại bao người, tới giờ vẫn còn gây nghiệt ...” Lý Huệ Lan ôm lấy thiếu phụ, đứa bé sợ hãi khóc ré lên, làm bà luống cuồng lui ra:
Vũ Hướng Tiền cứ đứng đó lẩm bẩm:” Nó thật giống cha nó hồi nhỏ, giống lắm ...”
Hàng xóm láng giếng vây quay xem náo nhiệt, người chúc mừng, người an ủi, bi hoan ly hợp 18 năm, giống như một vòng luân hồi.
“ Đi thôi, hết việc của chúng ta rồi.” Viên Lượng kéo Dư Tội đứng ngây ra đó, xoay người lên xe:” Đúng là một người hại cả ba đời.”
“ Vì sao không phải là ba đời cứu một người?” Dư Tội đi theo, y lại có cái nhìn khác:
“ Cũng phải.” Viên Lượng bật cười, chàng trai này luôn nhìn nhận vấn đề khác với mọi người, dù sao thì cũng có một kết quả chấp nhận được rồi:
Đang chuẩn bị khởi động xe rời đi thì Trần Lang chạy tới gõ cửa, Dư Tội hạ cửa kính xuống, cô gái con người bị hại cũng mắt đỏ hoe, vươn cả hai tay ra, nắm tay Dư Tội:” Cám ơn anh.”
“ Đừng khách khí, chúng tôi cám ơn cô mới đúng, người thông cảm cho chúng tôi không nhiều.” Dư Tội nửa đùa nửa thật, ấn tượng với cô gái này khá tốt, còn trẻ mà rất hiểu chuyện:
“ Anh đừng hiểu lầm, trừ chuyện đón Tiểu Thạch Đầu về, còn chuyện khác các anh làm, tôi thực sự không thể cảm thông được.” Trần Lang không nói nhiều, quay đi tạm biệt Lý Dật Phong:
Dư Tội nhún vai, dù gì thì làm xong được việc này, y cũng bỏ được hết khúc mắc tâm lý, nhìn đám đông mỉm cười ấm áp: “ Giờ thì tốt rồi, lại nhét cho hai ông bà một đứa Tiểu Thạch Đầu nữa, tha hồ mà sướng nhé, đi học này, ăn ở này, tương lai cưới vợ mua nhà cho nó này, ít nhất vất vả thêm hai mươi năm nữa.”
Viên Lượng bật cười vì giọng điệu quái gở của Dư Tội, tuy nhiên không thể nghe chàng trai này nói linh tinh, sớm biết y thuộc loại khẩu xà tâm phật: “ Ít ra đây là vất vả mà hạnh phúc, bọn họ còn có động lực sống khỏe mạnh vài chục năm, không thì tôi e Vũ Tiểu Lỗi làm không gượng lại được.”
“ Mẹ thằng khốn kiếp đó, có được người mẹ tốt, hắn thành công thay đổi cái nhìn của nhân dân toàn huyện với cảnh sát chúng ta, giờ chúng ta thành vương bát đản.” Dư Tội lại bắt đầu nói mấy lời chướng tai: