Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 513 - Chương 183: Trường Hà Lạc Nhật. (1)

Chương 183: Trường hà lạc nhật. (1) Chương 183: Trường hà lạc nhật. (1)

Một tuần sau, thành phố Đại Nguyên.

Lão Dương của phòng thường trực văn phòng sở công an tỉnh giống mọi khi phát báo cho từng phòng ban, khác mọi khi là còn nói thêm một câu: Xem trang bốn, báo công an Đại Nguyên chúng ta.

Nào là nhân sự, tài vụ cùng với đám người hậu cần chẳng bao giờ quan tâm tới thời sự liền nổi lên hứng thú, lật báo tới trang bốn, một bức ảnh lớn cùng tiêu đề chính ( Cứu chữa một trái tim), tiêu đề nhỏ, hành trình trái tim của một nghi phạm bỏ trốn mười tám năm.

Bức ảnh là Vũ Tiểu Lỗi ở trại giam, khác với trước kia, trọng điểm bài báo này không phải nằm ở chỗ cảnh sát cơ trí dũng cảm ra sao, mà thời lượng lớn giành miêu tả tâm huyết cả nhà ba đời đặt lên người kẻ đào vong. Có trưởng bối qua đời, có cha mẹ chờ đợi, còn có cả đời sau sắp mất đi người cha, nhiều người xem nửa chừng đã bực mình ném sang bên, không chịu được cảnh cha mẹ vất vả vì con như thế.

Có người kiên nhẫn xem hết, cảm khái: Một người hại ba đời.

Vụ án mạng mười tám năm trước ở huyện Cổ Trại có trong hồ sơ tỉnh, vì kéo dài quá lâu nên tỉnh từng phải cả lực lượng xuống hỗ trợ huyện, cho nên cũng nhiều đồng nghiệp biết, đến khi bị phá, tất nhiên thành tiêu điểm chú ý. Báo cáo của cục công an huyện được ban tuyên truyền đưa lên mạng nội bộ, tức thì đụng tới dây thần kinh ban chính trị, phái nhân viên tới tìm hiểu, cuối cùng thành bài báo tuy phải cắt xén nhiều chi tiết, vẫn khiến người ta cảm thán không thôi.

Bên tay sở trưởng Thôi là báo cáo phá án đại quyết chiến không được như ý, ông ta không có hứng thú xem loại báo cáo chẳng phản ánh được mấy thực tế này, di chuột xem video phỏng vấn, nào phỏng vấn cục trưởng huyện, phó cục, đội trưởng hình cảnh đều kéo chuột cho qua, ngược lại cảnh tượng hỗn loạn trong ngày nghi phạm tới đồn đầu thú thì xem rất kỹ.

Thư ký và chủ nhiệm ban chính trị thấy lãnh đạo chú ý thì bổ xung thêm: “ Sở trưởng Thôi, vốn là cục công an huyện Cổ Trại chuẩn bị quay cảnh đồng chí trong tổ phá án đưa nghi phạm về quy án, sau đó vô tình quay được, theo như địa phương báo cáo, vì giúp việc cải tạo sau này của nghi phạm thuận lợi, trên đường về cho hắn hai tiếng về nhà thăm người thân, sau đó được gia đình chủ động đưa tới cục công an chấp nhận hình phạt.”

“ Tốt, tốt ...làm rất tốt ...” Sở trưởng Thôi cũng không khác gì người bình thường, tiêu điểm chủ yếu đặt vào hai vợ chồng già tóc bạc ôm con khóc, ký tên lên tài liệu, đưa tới: “ Hình ảnh này nhất định phải lưu giữ, pháp luật không nên chỉ có những điều lệ lạnh lùng, mà phải có máu có thịt, thậm chí tình cảm, bởi vì dù sao nó cũng là thần bảo vệ của đa số mọi người.”

Hai người kính lễ nhận tài liệu lui ra, sau đó giao tin tức này cho ĐTH tỉnh biên tập.

Mấy năm qua những vụ án được ghi hình, lập kế hoạch không ít, nhưng không qua được thẩm duyệt cho công khai chẳng có mấy.

Cùng lúc đó, trong cùng tòa nhà, Hứa Bình Thu cũng xem phỏng vấn nội bộ này, xem đi xem lại hai ba lần, ông ta biết Cố Thượng Đào, trước kia là phó phân cục trưởng phân cục hai, xuống huyện Cổ Trại làm cục trưởng chỉ là bàn đạp, sớm muộn cũng về thành phố. Người này cái gì cũng biết, đặc biệt làm báo cáo rất hay, duy nghiệp vụ hình sự là không biết. Tiếp tới đội trưởng hình cản Viên Lượng là quân nhân chuyển nghiệp, không phải sở trường, xem tiếp lý lịch Lý Dật Phong, rõ ràng là chỉ nhét vào để nhận công, toàn bộ báo cáo này, không có lấy một người am hiểu điều tra hình sự.

Thủ tục của Lý Dật Phong ở đồn công an xã Dương Đầu Nhai, vì thế xử trưởng Hứa nghĩ tới ai thì khỏi nói cũng biết, vì nếu ở cái huyện nhỏ đó mà có nhân tài phá được vụ án mười tám năm thì sớm nổi lên rồi.

Vừa nghĩ tới đó thì thư ký gõ cửa, mang báo cáo vừa in thử tới, đi cùng còn có chính ủy tổng đội, chi đội trưởng chi đội hình cảnh.

Chính ủy tổng đội là cộng sự lâu năm rồi, đối diện với xử trưởng Hứa vẫn kiêm chức tổng đội trưởng tổng đội hình cảnh tất nhiên không khách khí, rót trà, đưa thuốc, nói đùa:

“ Lần này hiệu quả không tệ, án treo ở tình thành phá được một phần tư, lại còn có cảnh sát giao thông tìm ra được manh mối án mạng, đúng là ngọa hổ tàng long trong đội ngũ chúng ta còn rất nhiều.”

“ Tác dụng phụ cũng không nhỏ, bị viện kiểm sát theo dõi mấy vụ, Lão Vạn, anh nói xem, tôi nên lỏng tay hay chặt tay đây?”

Hứa Bình Thu thương lượng, nếu chặt tay thì tất nhiên phải đưa ra một thông báo kỷ luật, khiến các nơi chú ý phương pháp phá án, song như thế sẽ khiến cơ sở nhụt chí. Nếu buông lỏng, thúc đẩy tiến độ phá án của các nơi, e là loạn, giờ phương tiện truyền thông quá nhiều, bất cẩn một cái là thành tâm điểm chỉ trích.

“ Xử trưởng Hứa, anh cũng là người từng dẫn dắt đội hình sự, sao có thể mềm lòng, nên có khí thế thề bắt nghi phạm về quy án năm xưa chứ? Trị án tốt tới từ nắm bàn tay sắt cơ mà.” Chính ủy thái độ rõ ràng:

“ Ài, thôi đi thôi đi, già rồi, sớm không còn cái dũng năm xưa nữa rồi.” Hứa Bình Thu cười xua tay:

Chi đội trưởng nhắc: “ Chính ủy Vạn cũng có điển hình chính diện mà, vụ án lên báo của huyện Cổ Trại đấy, chắc chắn truyền đi năng lượng tích cực, nghe nói ĐTH tỉnh cũng nhắm vào rồi, muốn xuống làm phóng sự để đưa lên tiết mục pháp chế.”

Chính ủy khịt mũi: “ Đi tin mấy thứ đó à, nói không chừng phía dưới bày trò, có điều chỉ cần không bắt nhầm người là được rồi.”

Thứ tuyên truyền và hiện thực là gì, trong mắt con người quá hiểu u ám xã hội đã quá rõ rồi.

Hai người chuyến này tới đây mục đích vì huấn luyện kỹ thuật chuyên nghiệp hàng năm, thương thảo danh sách nhân viên, nội dung huấn luyện, cả một chồng tài liệu dày đặt lên bàn làm việc của Hứa Bình Thu.

Sau khi thống nhất phương hướng sơ bộ sau đó cáo từ, kỳ thực bản kế hoạch này là năm ngoái tái chế, sửa đổi không nhiều, trừ lãng phí đồ văn phòng phẩm thì không có hiệu quả gì hết, trong lòng Hứa Bình Thu còn vương mắc chuyện khác, thế nên gọi điện thẳng cho chục trưởng cục công an huyện Cổ Trại.

“ A lô, tôi là Hứa Bình Thu của ban hình xử tỉnh.”

Trong điện thoại truyền ra tiếng xô ghê, không khó đoán cục trưởng Cố nhận được cú điện thoại không ngờ tới của lãnh đạo, vội đứng lên nghe điện: “ Vâng vâng, chào xử trưởng Hứa, không biết có chuyện gì, tôi nhất định kiên quyết chấp hành ...”

Hứa Bình Thu sốt ruột:” Được rồi, được rồi, nói chuyện điện thoại mà cũng cần mấy lời đó à, tôi gọi điện tới là để hỏi đồng chí một việc.”

“ Vâng vâng, xử trưởng cứ nói.”

“ Về cụ án giết người 81 kéo dài 18 năm, nhân viên chính là ai?”

Thời gian qua gặp nhiều cuộc điện thoại hỏi về chuyện này rồi, cục trưởng Cố trả lời lưu loát: “ À, chuyện là thế này ạ, xét tầm quan trọng của vụ án, sau khi phát hiện ra manh mối mới, chúng tôi thành lập một tổ chuyên án, lãnh đạo chủ yếu là tôi và phó cục trưởng Triệu Thiếu Long, khoa trưởng khoa hình sự Trần Ngọc, thực địa do đội trưởng đội hình cảnh Viên Lượng phụ trách, nhân viên phá án có Lý Dật Phong, Trương Sâm, hai cảnh sát quê Lý Ngốc, Lý Thuyên Dương ở xã Dương Đầu Nhai ...”

“ Dừng lại, dừng lại ... Có cái công bé xíu mà kéo cả ổ đi nhận thưởng à?”

“ Ái à, xử trưởng Hứa, ngài biết chứ ạ, mỗi vụ án đều là trí tuệ tập thể, lại qua mười mấy năm, đã có nhiều manh mối bị nhấn chìm, nghi phạm trong quá trình bỏ trốn trải qua rất nhiều địa phương, cho nên chúng tôi ...”

Hứa Bình Thu nghe mà bực mình, lần nữa cắt lời, hỏi thẳng luôn:” Tôi hỏi đồng chí Dư Tội của xã Dương Đầu Nhai có tham gia vào vụ án này không?”

Bên kia điện thoại rõ ràng khựng lại, không trả lời ngay, có vẻ đang suy tính trả lời thế nào.

Hứa Bình Thu trầm giọng: “ Sao, có hay không?”

“ Dạ, có.”

Chuyện này Hứa Bình Thu đoán ngay được rồi, giọng càng thêm nghiêm khắc nói: “ Vì sao trên danh sách công lao lại không có tên đồng chí ấy, vì sao chủ sự phá án lại là Lý Dật Phong, đó là ai, có phải các anh chèn ép đồng chí Dư Tội không?”

“ Không không không, không có chuyện đó, chuyện là thế này, chúng tôi muốn chiếu cố đồng chí hiệp cảnh tên Lý Thuyên Dương ở xã Dương Đầu Nhai, chuẩn bị chuyển sang dân cảnh hợp đồng, tuy nhiên đo điều kiện kém một chút ... “ Cục trưởng Cố toát mồ hôi, ai ngờ lãnh đạo hỏi tới chuyện này: “ Đồng chí Dư Tội chủ động nhường ra công lao, có điều đồng chí cảnh sát hiệp cảnh này biểu hiện xuất sắc, khi ở Thượng Hải cùng hình cảnh bắt giữ ...”

“ Được rồi, tôi biết rồi.” Hứa Bình Thu cúp máy luôn, không nghe lời vô nghĩa nữa, lòng lấy làm lạ, trong cái nghề này, theo đuổi công lao là bản năng, giống như thương nhân theo đuổi lợi ích, văn nhân theo đuổi danh tiếng, đó là sự khẳng định với hi sinh, cũng là nấc thang thăng tiến, không cảnh sát nào bỏ cả.

Dư Tội còn là con tên gian thương, có lợi mới làm.

Rốt cuộc vì sao thay đổi?

Hứa Bình Thu lẩm bẩm, nguyên nhân không rõ, nhưng tài hoa của chàng trai đó là thiên bẩm, có lẽ rèn luyện ở cơ sở cuối cùng có thay đổi?

….

Trường Hà Lạc Nhật, tác giả TQ rất thích lấy câu này làm tiêu đề, nhưng mình đọc câu này chỉ nghĩ tới Quyền hoàng Đại Mạc Cô Yên mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment