Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 512 - Q4 - Chương 182: Mẹ Già Tóc Bạc. (3)

Q4 - Chương 182: Mẹ già tóc bạc. (3) Q4 - Chương 182: Mẹ già tóc bạc. (3)

Cố Thượng Đào và Triệu Thiếu Long đang lòng như lửa đốt ở trong văn phòng đợi tiếng chuông điện thoại, nghe báo cáo nghi phạm tới đầu thú thì vội vàng chạy từ trong phòng ra, kết quả này làm họ thở phào. Có điều vừa ra tới cửa lập tức bị cảnh tượng kia làm giật nảy mình, đám đông tràn tới đâu chỉ vài trăm mà tới cả nghìn, như cảnh tượng người dân bao vây cơ quan chính phủ vậy, thế là thế nào, không phải tới gây áp lực chứ?

Đỗ Vĩ Bình mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nhanh chân gạt đám đông chạy tới báo cáo, lúc này không có thời gian nghe nữa, Cố Thượng Đào không cần biết quá trình, nghi phạm tới là được rồi, an bài:” Tất cả vào vị trí, đội ngũ áp giải bày trận, dùng tốc độ nhanh nhất đưa nghi phạm đi, tránh đêm dài lắm mộng, nhanh.”

“ Cục trưởng, không thể làm thế ...” Thần kinh mẫn cảm cục trưởng Cố tức thì bị kích thích, mặt đỏ gay sừng sộ dí mặt tới:” Sao, anh cũng định kháng lệnh à?”

“ Tuân lệnh.” Đỗ Vĩ Bình lòng rủa xả không ngớt, biến chuyện tốt thành chuyện xấu, nhưng không dám trái ý lãnh đạo, tổ chức đội ngũ xếp hàng trước cổng cục công an, không cho người không liên quan đi qua, cầm loa nói yêu cầu nghi phạm mau tới quy án.

“ Tránh ra, đừng cản đường bọn họ.”

“ Cút đi.”

Đúng như dự đoán của Đỗ Vĩ Bình, cảnh sát vừa ngăn cản, đám đông tức thì sôi sùng sục, cảnh sát duy trì trật tự không quá kiên quyết bị đám đông xô đẩy tan nát, có người hô: “ Trần Kiến Đình chết là đáng, giết người vô tội.”

“ Cảnh sát là lũ khốn kiếp.”

Đỗ Vĩ Bình nổi giận, là mấy thằng choai choai thừa cơ gây rồi loạn, hắn sai mấy cảnh sát tóm lấy, mấy thằng nhãi phá phách cũng nhanh, luồn vào đám đông lẫn mất.

Cuối cùng thì cũng tới.

12 giờ 15 phút, do trên đường nhiều người quen biết hỏi han nên Vũ Tiểu Lỗi đến muộn, nhưng cuối cùng thì cũng đến rồi, mấy người bị giam trong phòng trực ban kéo nhau ra ô cửa sổ nhỏ nhìn, ai nấy đều thở phào.

Thực sự là tới rồi, Cố Thượng Đào quen ra lệnh người khác chấp hành, giờ đau đầu, đột nhiên kéo Triệu Thiếu Long ghé tai thì thầm mấy cây, ông ta vội vàng chạy đi, mở cửa phòng trực, kéo Viên Lượng:” Mau mau, ra ngoài ra ngoài.”

Viên Lượng nhíu mày: “ Sao thế?”

“ Mau bắt người đưa đi.”

“ Hắn đã tự tới đây rồi còn cần bắt à?” Viên Lượng khinh bỉ giật tay lại:

Nói thế nhưng Viên Lượng vẫn đi ra ngoài, cục trưởng Cô phất tay, đám hình cảnh chần chừ không dám ra tay đứng sau lưng Viên Lượng, hắn hiên ngang đi tới trước mặt Vũ Tiểu Lỗi.

Vũ Tiểu Lỗi quệt nước mắt: “ Mẹ, chính là anh ấy, đội trưởng Viên thả cho con về.”

“ Cám ơn, cám ơn cháu, Tiểu Lượng, chỉ trách dì già tới hồ đồ không nghe lời hay lẽ phải, cám ơn cháu cho Tiểu Lỗi cơ hội ...”

Lý Huệ Lan định quỳ xuống, Viên Lượng đỡ lấy: “ Dì Lý, cháu phải đưa cậu ấy đi, biết cậu ấy ở đâu, khi nào về được, chú dì không cần lo lắng nữa, lại có thể tới thăm, không tốt sao? Không nên ở lại đây nữa, tập trung đông người lỡ chẳng may tạo thành sự cố gì không phải thành chuyện dở à.”

“ Tiểu Lượng nói đúng lắm.” Vũ Hướng Tiền đi tới nắm tay Viên Lượng, rối rít cám ơn:

Lý Huệ Lan ôm con trai, khóc lóc dặn: “ Con à, mẹ chuộc tội cho con mười tám năm rồi, nhưng đó là mạng người, chuộc không được ... Nếu con còn có thể quay trở ra thì làm người tử tế.”

“ Mẹ, con biết rồi, con biết rồi ... Mẹ đừng khóc.” Vũ Tiểu Lỗi gạt nước mắt, cung kính quỳ lạy cả nhà ba cái: “ Các chú, các dì ... Xin đừng trách cha mẹ cháu, đều là do cháu gây phiền phức cho mọi người, xin mọi người nhận một lạy của cháu.”

Nam nhi bảy thước, dưới gối có hoàng kim, mấy cái dập đầu này, còn trách móc gì thì cũng bỏ qua hết rồi.

Vũ Tiểu Lỗi lạy xong đứng dậy, đưa hai tay ra: “ Cám ơn anh đội trưởng Viên.”

Viên Lượng lấy còng tay ra, cạch, cạch ... Còng vào cổ tay Vũ Tiểu Lỗi, dẫn người lên xe, một cái nhà giam bằng thép, rầm, đóng lại, kết thúc vụ án kéo dài mười tám năm trời đằng đẵng.

Xe rời đi, tới đám đông, đi rất chậm, Viên Lương thò đầu ra hô: “ Bà con, mau tránh đường, đừng cản đường dì Lý tiễn con ...”

Một câu hợp tình hợp lý, đám đông không ai bảo ai nhường đường, Lý Huệ Lan đi theo xe, nhìn con trai qua song sắt, quyến luyến vô cùng.

Viên Lượng nhìn đám già trẻ lớn bé đuổi theo qua gương chiếu hậu, nhìn người mẹ già tóc bạc bịn rịn không rời, hắn không đành lòng, nhấn ga từng chút, từng chút một, cho họ thêm dù chỉ một giây ...

Vũ Tiểu Lỗi nắm chặt song sắt, nhìn cha mẹ cứ đi theo suốt, khóc ròng: “ Cha mẹ ... Cha mẹ về đi, đừng đi theo nữa ...”

“ Con ơi, con à ... Con của tôi ...” Lý Huệ Lan từ đi thành chạy, khóc càng lúc càng lớn, chạy theo đoạn xa vẫn quyến luyến, mười tám năm rồi nhìn mặt con chưa được một tiếng, sao mà đành, bà đập cửa cửa sắt, thậm chí hối hận dẫn con tới đây:

“ Đội trưởng Viên ... Anh Viên ... Anh đi nhanh đi, đừng để cha mẹ tội chịu tội nữa ...” Vũ Tiểu Lỗi dứt khoát tránh khỏi song sắt, tới phía trước cầu xin:

Xe vào ga, phóng vút đi, sau xe người mẹ vừa chạy vừa khóc ngã xuống, bà vẫn bò, vẫn với tay về phía trước ý đồ giữ con lại, nhưng xe đi xa lắm rồi, không nhìn thấy nữa. Người chồng dìu vợ lên, dìu thế nào cũng không được, kéo không được, khuyên không được.

Thân thích, đám đông vây quanh khuyên giải.

Có chàng trai cõng Lý Huệ Lan đã khóc tới ngất xỉu, đám đông hô hoảng loạn hô lớn cứu người. Đỗ Vĩ Bình nhìn đãm cảnh sát đang đề phòng hỗn loạn, nổi giận đá đít: “ Con mẹ nó, đứng đó làm gì hả, không biết giúp một tay?”

Một lời đánh thức người trong mộng, đám cảnh sát vội vàng lái xe, chặn đường, còn có người tách đám đông cõng Lý Huệ Lan lên xe, xe tuần tra chở cả gia quyến tới bệnh viện, phía sau còn mấy trăm người không yên tâm đi theo.

Kết thúc, thực sự kết thúc rồi.

Khuôn viên cục công an vắng tanh, giữa sân còn lại cục trưởng Cố, phó cục Triệu, tận mắt chứng kiến người dân cùng đi theo hai ông bà già. Cục trưởng Cố trầm tư: “ Tôi hiểu rồi, bọn họ muốn tranh thủ cho Vũ Tiểu Lỗ biểu hiện hối lỗi, giảm nhẹ hình phạt.”

Triệu Thiếu Long hỏi nhỏ: “ Cục trưởng, làm sao giờ, có nên báo cáo lên?”

“ Báo cái gì, chuyện trái pháp luật nhiều lắm, nhưng không phải chuyện này, có trách nhiệm gì tôi gánh.” Cố Thượng Đào bỏ đi, kết quả tốt thế này, ai còn so đo chút tì vết nhỏ:

Triệu Thiếu Long ở sau làm động tác nhổ nước bọt, lẩm bẩm "trách nhiệm gì tôi gánh", đúng là rất biết dùng câu này, rốt cuộc chẳng chịu cái trách nhiệm mẹ gì, đám quan viên từ trên thành phố xuống chỉ giỏi nói mấy lời hay ho lòe bịp thiên hạ.

Cố Thượng Đào đi tới phòng trực ban, hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm thái, cảnh tượng vừa rồi cả đời mới thấy một lần, thiếu chút nữa hắn biến chuyện tốt thành đại họa, giờ chuẩn bị an ủi mấy đội viên kia.

Đẩy cửa một cái, Cố Thượng Đào mỉm cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cười ha hả bắt tay từng người.

Ngày hôm đó, nghi phạm Vũ Tiểu Lỗi bổ tròn mười tám năm một tháng sáu ngày đã quy phục luật pháp, bị giam ở trại giam huyện.

Cũng trong ngày hôm đó, trong cáo cáo lên cấp trên có dòng như sau.

... Xét biểu hiện hối lỗi của nghi phạm cùng gia đình chủ động bồi thường, xét mục đích có lợi cại tạo cho nghi phạm sau này, tổ chuyên án cho phép nghi phạm về nhà thăm người thân, thời gian là hai tiếng, nghi phạm biểu hiện rất tốt, xong việc do gia quyến tháp tùng chủ động tới cơ cấu công an nhận tội ...

Chuyện phạm pháp nhưng không vì lợi ích cá nhân, lặng lẽ che dấu đi như thế. ..

....

Vụ án quá hay.

Bình Luận (0)
Comment