Chủ nhiệm văn phòng vội vàng thì thầm: “ Cục trưởng Cố, đừng tới đó, cả gia tộc bọn họ tụ tập, báo cáo về nói có tới mấy chục người.”
A, lại gặp chuyện khó xử rồi, nếu vì bắt người mà gây ra sự kiện tập thể thì nguy, cục trưởng Cố không dám bước tiếp nữa, vẫn may, người chưa chạy là may rồi, vì thế sai Triệu Thiếu Long truyền lệnh xuống.
Nhất định bằng mọi giá phải bắt được nghi phạm về quy án.
Chuyến này Triệu Thiếu Long thấy hơi có phần vẽ rắn thêm chân, không những gây vô số sự cố cho cục, còn liên lụy tới một đám đội viên, có điều người trong phòng cách ly không ai trách Dư Tội. Chỉ có ai thực sự tham gia vụ án mới rõ, bọn họ đều từng muốn dừng vụ án lại, không nỡ bắt người, chỉ có Dư Tội lúc truy bắt quyết liệt, lúc bắt được rồi lại làm chuyện bọn họ muốn làm mà không dám làm, vô hình trung nể phục y.
Viên Lượng xác định từ đầu rồi, khá bình tĩnh: “ Đồn trưởng Dư, chuyến này mà các anh em bị mất cảnh phục, cậu kiếm việc làm cho chúng tôi nhé, nghe Phong thiếu gia nói, cậu làm ăn ở xã Dương Đầu Nhai tốt lắm.”
“ Không sao, cứ để tôi lo.” Lý Dật Phong vỗ ngực đảm bảo, nhưng lập tức lộ bản chất chết nhát, hỏi nhỏ Dư Tội: “ Anh, làm sao đây, hay để em gọi điện cho cha em?”
“ Không cần, không ai dám xử lý chúng ta đâu.” Dư Tội khẳng định, y làm sao có thể ngu xuẩn phạm một sai lầm hai lần, còn chuyện lãnh đạo chướng mắt đành chịu thôi, với tính cách của mình, còn xảy ra dài dài, y chẳng mấy bận tâm:
Viên Lượng không tin: “ Hả, cậu chắc chứ?”
“ Đương nhiên là chắc, ài, mọi người nghĩ mà xem, cục trưởng Cố đích thân làm tổ trưởng tổ chuyên án, nếu truy cứu tổ viên tự ý thả nghi phạm, tổ trưởng không sao chắc? Chắc chắn có trách nhiệm lãnh đạo ...” Dư Tội nhếch mép khinh bỉ, vị cục trưởng này chỉ được cái mẽ ngoài, bình thường nói rất hay, gặp chuyện mới lộ mặt: “ Giống đội trưởng Viên cũng tính được lui cho mọi người, tôi tính trước cả rồi mới làm ... Yên tâm đi, chúng ta vất vả, còn hắn chỉ ngồi yên hưởng công lao sao, làm gì có chuyện ngon thế, phải để hắn lo lắng chút chứ.”
Mọi người nhìn nhau không khẩn trương nữa, có vẻ thế thật, người nọ nhìn người kia, dần dà có nụ cười, bàn tán xem chuyện này kết thúc thế nào.
….. …..
“ Dừng!”
Đồn trưởng Đỗ Vĩ Bình đưa tay ngăn lại, đám dân cảnh đang hì hục leo lên núi.
Mẹ nó, nghe bên trên truyền lệnh xuống, nói là bắt nghi phạm giết người, làm cả đồn cuống cả lên, chạy từ nhà tới hiệu, từ hiệu tra tới thân thích, không ngờ chẳng ai có nhà, may gặp bà già ngồi ngoài cửa biết chuyện, đồn trưởng Đỗ quen, hỏi một câu mới tìm được tới đây.
Đồn trưởng Đỗ năm nay trên 40 rồi, cho nên rất hiểu vụ án này, phẩy tay đuổi một đám cảnh sát liên tục lùi lại, lùi thật xa, lùi tới đường luôn, nhìn một đám thở hồn hển sắp đứt hơi, đồn trưởng nổi giận, lũ ăn hại chỉ biết rượu chè, đánh mạt chược, có việc là thành vô tích sự, quát:” Nghiêm.”
Chỉnh đốn lại đội ngũ, hắn nhìn về phía đang bốc lên từng làn khỏi mỏng, đúng thế, bọn họ đang tế tổ, cả gia đình hơn ba mươi người, già đã chống gậy, nhỏ còn ẵm ngửa, thi thoảng nghe thấy tiếng khóc thê lương.
Đồn trưởng Đỗ đi qua đi lại nhìn đội ngũ 25 người, tựa hồ đang nghĩ cách giải quyết sao vẹn cả đôi đường.
Huyện thành nhỏ khác với thành phố lớn, tùy tiện kéo ra một người nói không chừng là thân thích, giờ mà xông lên bắt người, thế nào cả nhà mình cũng bị chửi sau lưng. Cái cân trong lòng người dân, độ chuẩn xác không phải như luật pháp, vợ chồng già Lý Huệ Lan, Vũ Hướng Tiền thực sự quá nổi tiếng trong huyện, ai không cảm phục họ.
Lại có đội ngũ tới, là lực lượng chống bạo động, mười xe, hơn 50 người, vậy là huy động hết lực lượng trong huyện rồi, vũ trang hết sức đẩy đủ.
Đồn trưởng Đỗ cười khẩy, trong lòng có chút khinh thường vị cục trưởng trẻ kia. Ái dà, trên cuộc họp có gặp vài lần nói năng nghe cũng hay lắm, cứ tưởng là lãnh đạo trẻ có khí phách, không ngờ giờ lòi mặt gan chuột nhắt, làm thế này không cần thiết, mà ngay cả chuyện bắt Vu Tiểu Lỗi về, hắn cũng thấy không cần thiết.
Nhưng chức trách là chức trách, vội vàng chạy ra giao thiệp ngăn đội ngũ kia đi lên đàn áp, dễ nói chuyện, người trong huyện mà, căn bản người ta chỉ nhận lệnh tới thôi, không có ý đó. Đồn trưởng Đỗ gác ở con đường dưới núi không lâu, đội ngũ tế tổ xuống núi, hắn quát đội ngũ một tiếng, tất cả vào vị trí, cứ như chuẩn bị ra trận đánh nhau.
Đồn trưởng Đỗ một mình đi đầu, hai tay chắp lại, vái liên hồi, bắt đầu chấp pháp: “ Chú Vũ, dì Lý ... Các chú, các thím, mọi người đều nhận ra tôi chứ ạ, Đỗ Vĩ Bình đây mà, xin lỗi mọi người, tôi tới đây chấp hành công vụ.”
Vũ Tiểu Lỗi bước lên, bị cha mẹ hắn ngăn lại phía xau.
Đồn trưởng Đỗ nói khó: “ Chú dì, chúng tôi chỉ nghe lệnh làm việc thôi, bảo cậu ấy theo tôi đi, mười mấy năm rồi, nên có cái kết chứ ... Tiểu Lỗi, cậu dũng cảm lắm mà …”
Vũ Hướng Tiền nhìn bao nhiêu cảnh sát vây quanh như thế, giọng khàn khàn, không biết khóc bao nhiêu rồi: “ Đồn trưởng Đỗ, để nó tự đi, mười tám năm rồi, để hai vợ chồng già chúng tôi đích thân đưa thằng nghịch tử này ra tự thú ... Cám ơn mọi người cho nó về thắp nén hương cho tổ tiên.”
Nói tới đó nước mắt lã chã, mọi người cũng thút thít, Vũ Hướng Tiền thiếu điều quỳ xuống cầu xin, Đỗ Vĩ Bình nhà cùng phố, chứng kiến người tóc bạc tiễn người tóc đen, mắt cay cay: “ Tránh cả ra.”
Lập tức ai nấy dạt sang bên, một đám cảnh sát hộ tống đội ngũ khóc lóc kia xuống núi, Đỗ Vĩ Bình chạy trước tới giao thiệp với đội ngũ chống bạo động hung hãn, bảo họ nhường đường.
Đối đầu với đám chú dì thím bác tóc bạc như thế, ai ra tay được, lúc triệu tập chưa biết chuyện, giờ tới đây đều chửi tổ cha bọn lãnh đạo ngu xuẩn, bọn họ mà ra tay là khiêu chiến với nhân dân toàn huyện.
Thế là huyện Cổ Trại xuất hiện kỳ cảnh, một đội ngũ người già tới sắp đi không nổi, trẻ chưa biết đi, từ từ xuyên qua huyện thành, theo sau là hơn trăm cảnh sát.
“ Kia là ai? Vợ chồng Vũ Hướng Tiền à? Có chuyện gì thế, đám cảnh sát lại gây khó dễ cho họ à, bao năm rồi còn gì, sao chưa buông tha cho người ta?”
“ Đúng họ rồi, á không phải … nhìn kia, ở giữa chẳng phải ... Tiểu Thạch Đầu, nó về rồi ... Cái thằng nhãi ranh đó, làm khổ bao người rồi.”
“ Đúng, đúng là nó đấy ...”
“ Ài, cái nhà này ...”
Đội ngũ kỳ dị ấy đi qua phố xá, gây tò mò rất lớn, người người đổ ra đường chỉ trỏ bàn tán, nhiều người thậm chí còn nhận ra Vũ Tiểu Lỗi, thế là tò mò đi theo sau, thậm chí đám cảnh sát tuần tra, dân cảnh, hình cảnh với họ mà nói chỉ là thằng nhãi nhà họ Lý, đứa bất hiếu nhà họ Trương, ở đây toàn trưởng bối của chúng, ai sợ gì.
Thế là có người kéo tay cảnh sát, này, Thiết Đản, chuyện gì thế? Bọn mày không định bắt người ta chứ.
Khi cảnh sát kia nghiêm mặt, nói một câu, chấp hành nhiệm vụ, khẳng định nhận được một đống lời khinh bỉ, xì vênh váo gì, tôi biết cậu từ hồi mặc quần thủng đít, hồi nhỏ nghịch ngợm bị cha cậu cầm roi đuổi chạy khắp phố.
Có người thậm chí còn đi lẫn trong đội ngũ cảnh sát hỏi chuyện, bị đuổi ra ngoài, đám đông lại một phen quát thảo.
Đúng thế, ai chả biết mày là thằng học dốt, không kiếm được việc làm đi làm cảnh sát quèn, tiền kiếm chẳng được bao nhiêu mà lên mặt, làm đám cảnh sát đỏ mặt tía tai, cứ như mình bị đưa đi giễu phố vậy.
Tới rồi, tới rồi, những người nhớ vụ huyết án năm nào, từng chứng kiến hai vợ chồng già mười mấy năm gian nan, nhìn Lý Huệ Lan, Vũ Hướng Tiền vừa đi vừa khóc cũng chua xót trong lòng, nói vài câu an ủi, còn với đội ngũ cảnh sát phía sau, phẹt, cho một bãi nước bọt, chính là thái độ của họ.
Vương Lệ Lệ từ công ty chuyển phát nhanh chạy ra, cô nhìn thấy trong đội ngũ kia là Vũ Tiểu Lỗi nay đã trưởng thành, mười tám năm kinh hoàng, dường như nay đã kết thúc, nhìn hai vợ chồng già cô bỗng nhiên áy náy, lặng lẽ tránh đi rơi nước mắt.
Mấy chục người cuống qua phố, qua chợ, kéo theo vô số người đồng tình, hiếu kỳ, đến khi nhìn thấy biểu tượng "công an nhân dân" lớn ở ngã tư, Lý Huệ Lan không kìm được ôm con trai òa khóc: “ Con ơi, mẹ không cứu được con, con đừng hận mẹ ...”
“ Mẹ ... Mẹ đừng nói nữa ... Con không hận ai cả, con chỉ hận bản thân ... Mẹ ...” Vũ Tiểu Lỗi quỳ sụp xuống lạy, hai mẹ con ôm nhau khóc, Vũ Hướng Tiền một tay dìu con lên, một tay kéo vợ, từ từ kéo đi, đội ngũ cảnh sát túa ra xung quanh, làm tường người, tạm thời ngăn cản giao thông, tạo thành lối đi cho nghi phạm.
Con đường tới nơi chuộc tội.