Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 510 - Q4 - Chương 180: Mẹ Già Tóc Bạc. (1)

Q4 - Chương 180: Mẹ già tóc bạc. (1) Q4 - Chương 180: Mẹ già tóc bạc. (1)

Dư Tội ngồi trên xe nhìn cảnh Vũ Tiểu Lỗi chạy mà vỗ vỗ đầu: “ Tôi biết mà, ngay từ đầu vụ án này tôi giữ bí mật với anh là vì thế, đây là cái huyện thành nhỏ, ai biết nhà nghi phạm có phải cô dì chú bác dì của anh không? Giờ anh áp cả tôi vào rồi đấy, hắn mà chạy thì chúng ta thảm.”

“ Thôi đi, cậu mà sợ mấy chuyện này sao? Đằng nào cậu chuẩn bị nhường công cho Lý Dật Phong rồi, còn tôi thì thôi, tôi chẳng có tham vọng gì lớn lao, cả đời làm cảnh sát ở quê cũng được, miễn không tới mức bằng này tuổi còn bị mẹ tôi chửi mắng, thực sự là không chịu nổi … “ Viên Lượng cười lớn: “ Vũ Tiểu Lỗi cũng chẳng chạy nổi, trước chỉ có cha mẹ, giờ có vợ có con, đố hắn chạy, với lại thành phố mấy nghìn vạn người mà cậu còn tìm ra, cái huyện nhỏ xíu này hắn chạy đâu cho thoát khỏi tay cậu. Tôi tin cậu. ”

“ Này này đừng có nịnh tôi, tới lúc đó mà có sự cố là tôi đổ hết cho anh đấy.”

“ Học cậu còn gì nữa, sợi dây tình cảm buộc mới chặt.”

Miệng thì nói thoải mái thế, nhưng mà trong lòng Viên Lượng hơi sợ, cả đời sống thật thà bổn phận, đây là chuyện phá cách nhất, không lo Vũ Tiểu Lỗi bỏ trốn nhưng không biết về ăn nói với cục trưởng Cố ra làm sao đây, thế là lề mề mới mới về tới cục công an, dù vậy huyện thành nhỏ, ai cũng biết hắn về rồi, nên cố lắm cũng chỉ kéo dài thêm được 20 phút.

Thế là chuyện lớn rồi, đội ngũ truy bắt tám người đứng trong sân, người về rồi mà nghi phạm không thấy đâu, cổng còn treo tấm biểu ngữ hoan nghênh, nghe nói hai vị đứng đầu đội thả người về nhà. Cố Thượng Đào tức tái mặt, hôm nay hắn còn mời cả người của ĐTH tới nữa chứ, chỉ cần một vụ án này, chắc chắn cuối năm về tỉnh thành báo cáo công tác, hắn sẽ đánh giá hạng ưu, một vị trí phân cục trưởng là chắc chắn rồi, phân cục trưởng 32 tuổi, phấn đấu thêm vài năm, hắn có thể thành cục trưởng cục công an Đại Nguyên khi 40.

Vậy mà khoảnh khắc mộng đẹp tan vỡ, không ngờ chuyện thành ra như thế, cục trưởng Cố nổi cơn lôi đình rống lên: “ Bắt tất cả bọn họ.”

Thế là công thần biến thành tù phạm, bị giam trong phòng trực ban, canh cửa là phó cục Triệu Thiếu Long, ông ta không hiểu rốt cuộc sao thành thế này, thả người hay để người trốn thoát rồi?

Mà kệ là thế nào thì thành sự cố lớn, cục phát mệnh lệnh khẩn cấp, các đồn công an, đội hình cảnh, đại đội tuần tra, toàn bộ từ xe hơi, xe máy phóng như bay tới nhà Vũ Tiểu Lỗi.

Thế nhưng tới nơi thì trông hoắc không còn ai.

Rầm!

Cửa bị đá văng, Cố Thượng Đào máu dồn lên đầu xông vào phòng trực ban đang dùng làm nơi tạm giam, phó cục Triệu khúm núm theo sau khép cửa lại.

“ Lý Dật Phong, ra đây.” Cục trưởng Cố rống lên làm Lý Dật Phong giật bắn mình, không ngờ mũi giáo lại chía vào bản than, run run đi ra, cục trưởng Cố chỉ tay: “ Đem quá trình thả người kể một lượt.”

Lần này thực sự là nổi giận rồi, thường ngày Lý Dật Phong nói chuyện như bắn súng máy, lúc này ấp a ấp úng mãi mới kể lại được đầu đuôi. Cục trưởng Cố hỏi rõ rồi nhưng lửa giận lại càng lúc càng lớn, rống lên với Viên Lượng: “ Đây là hành vi phạm tội, cậu biết không hả ... Tự ý thả nghi phạm, Viên Lượng à, cậu thấy sống quá thoải mái phải không, muốn vào tù ngồi vài năm à? Loại chuyện này trách nhiệm lớn cỡ nào, cậu không thể không biết ... Vừa rồi tới nhà hắn, trong nhà không còn ai nữa ... Cậu, cậu ....”

Vẻ mặt đó là sự thương tiếc cực độ, tay chỉ mặt Viên Lượng, đến cuối cùng giận không nói lên lời.

Mấy chục tuổi đầu rồi mà còn bị lãnh đạo mắng chửi trước mặt bao nhiêu cấp dưới, Viên Lượng bẽ mặt lắm, đang định nói gì đó thì có người bước tới nói: “ Báo cáo cục trưởng Cố, người là do tôi thả.”

“ Cậu thả? … tôi không ngạc nhiên, tôi không lạ gì cậu … Cậu nhìn lại mình đi, cậu là cái thá gì chứ, một đồn phó nhỏ xíu, lập được chút công trạng thì nghĩ mình ghê gớm lắm rồi sao? Nghĩ rằng mình là pháp luật sao, cậu cậu ..” Cục trưởng Cố thừa biết phải có phần của tên này, nếu không Viên Lượng thật thà như thế làm sao lại đột nhiên làm chuyện phá cách, toàn bộ trông đội và tán thưởng biến thành hối hận, sớm biết tiền án kháng lệnh của y, thực sự không nên dùng, loại người này một khi gây họa là chết người:

Giờ thì chuyện chết người này chụp lên đầu hắn rồi, giận tới mặt trắng bệch, lời khó nghe gì cũng nói ra.

“ Cục trưởng Cố, việc gì phải giận như thế, hắn không chạy được đâu.” Dư Tội đánh mắt với Viên Lượng không cho hắn lên tiếng, thái độ vẫn rất trấn định:

“ Cho dù hắn không chạy được thì cậu cũng không chạy thoát đâu, ngày đầu cậu làm cảnh sát đấy à? Có biết trách nhiệm trong chuyện này lớn thế nào không?” Cục trưởng Cố gần như dí sát mặt vào mặt Dư Tội, hết sức kiềm chế mới không cho y một cái tát:

“ Tôi đã dám thả người thì tôi dám chịu trách nhiệm, bắt hắn là để hắn cam tâm tình nguyện đền tội, chứ không phải là để trừng trị hắn.” Dư Tội bất chấp Cố Thượng Đào nghiến răng nghiến lợi muốn ăn sống nuốt tươi mình, cứ việc mình mình nói: “ Cục trưởng Cố, vụ án này tuy là án giết người, nhưng người bị hại hành vi không đàng hoàng, nghi phạm vì là tức giận lỡ tay. Trải qua bao năm như thế, thêm vào quá trình chấp pháp không thỏa đáng của chúng ta khiến gia đình, người thân, bạn bè của nghi, là người không liên quan bị ảnh hưởng, thậm chí có người bị hủy hoại cả cuộc đời, đó lã lỗi của cảnh sát chúng ta ... Tôi thấy đây cũng là cơ hội cho chúng ta chuộc lỗi, tôi muốn cho họ thấy pháp luật có tình người, vì ai tham gia vụ án này đều có chút bất an, có chút không đành lòng, đều từng tự hỏi lương tâm và trách nhiệm, vì sao không thể để mọi người tự hào về công việc của mình ... Cục trưởng Cố, tôi không làm bữa, không tự kiêu, đây là chuyện đã cân nhắc rất kỹ, nên cho cho cơ hội này, tất cả cùng bỏ qua quá khứ, làm lại từ đầu.”

“ Hay, hay, cậu nói hay lắm ... Tôi nói cho cậu biết, cậu đợi pháp luật nghiêm trị đi ... Triệu Thiếu Long, còng cậu ta lại.” Cục trưởng Cố đã giận tới không còn nghe lọt bất kỳ lời nào nữa rồi:

Sắp bắt người rồi, xe tù giam Vũ Tiểu Lỗi nếu đưa Dư Tội đi thì thành trò cười lớn.

Đám đội viên khẩn trương tiến lên một bước, nghe những lời vừa rồi không khác nói vào tâm khảm, không ai cảm thấy làm thế là sai, Viên Lượng còn chưa kịp nói gì thì cục trưởng Cố kích thích tới nổi điên, chỉ mặt tất cả: “ Cái gì thế này, cái gì thế này, muốn tạo phản tập thể phải không? Lui lại, tôi nói lui lại.”

“ Lùi lại.” Viên Lượng hiên ngang bước tới:” Cục trưởng Cố, tôi là người đưa ra kiến nghị này đầu tiên, không phải Dư Tội, trách nhiệm là của tôi.”

Cảnh tượng này làm phó cục Triệu sợ hết hồn, không biết có nên lên bắt không, Dư Tội không để sự kiện ở đội chống trộm cắp xảy ra lần nữa, lớn tiếng quát: “ Mọi người lùi lạ đi, làm gì vậy hả ... Cục trưởng Cố, còn ba mươi phút nữa, vì sao không đợi hắn quay về, kết thúc chuyện này một cách thật đẹp? Anh vội làm lớn lên thế sao, sợ người ta không biết nội bộ chúng ta có vấn đề sao?”

Đúng thế, cục trưởng Cố cũng có chút cố kỵ, giả sử bắt Dư Tội ở đây, tội danh kháng lệnh à, khi đó hắn cũng mang tiếng không chỉ huy được cấp dưới, năng lực sẽ bị nghi ngờ, nếu nghi phạm thực sự đến đầu thú ... Thế chẳng phải biến chuyện tốt thành chuyện xấu à?

“ Cục trưởng Cố, cục trưởng Cố ... Không trốn, không trốn, tìm thấy rồi , vừa thấy rồi ...” Đang lúc tình thế hết sức căng thẳng chủ nhiệm văn phòng chạy vào như cơn gió, kích động tới nói năng lẫn lộn:

Cục trưởng Cố không để ý tới chuyện giáo huấn người khác nữa, hỏi vội: “ Ở đâu, đã bắt được chưa? “

“ Đang dâng hương ở mộ bà nội hắn, toàn bộ lực lượng đã điều tới đó rồi.”

“ Đi ...” Cục trưởng Cố hùng hổ ra cửa:

......... .........

Hôm nay dừng ở đây, Ngọc Phiếu đã lên top 3 rồi, cám ơn tất cả mọi người tặng phiếu, nhất là vài phút lại được đếm phiếu của bác Thangtdbmt, thật là sướng, 21 là hết hạn, vì thế vẫn mặt dày xin phiếu.

Tiết lộ trước một chút, Dư Tội thăng chức còn nhanh hơn thằng cha cục trưởng Cố, đồn trưởng trẻ nhất, đại đội trưởng trẻ nhất, cục trưởng trẻ nhất, tổng đội trưởng trẻ nhất ... bản lĩnh thực sự của Dư Tội chính là khả năng sinh tồn, bất kỳ trường hợp nào,

chơi kiểu nào thì hắn mới là kẻ sống sót cuối cùng.

Bình Luận (0)
Comment