Lý Dật Phong và Lý Ngốc nghe Vũ Tiểu Lỗi kể hành trình bỏ trốn của mình mà thở dài không thôi, không ai thấy hắn đáng ghét nữa, cứ nghĩ đổi lại là mình, nếu như bị dồn ép tới mức đó, nói không chừng đã thành kẻ giết người phóng hỏa chưa biết chừng.
Lý Ngốc chọc chọc Lý Dật Phong, hai người vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho Dư Tội vừa đi tới, nói thật, giờ bọn họ sợ đồn trưởng còn hơn sợ nghi phạm.
Dư Tội ngồi xuống, Vũ Tiểu Lỗi rõ ràng không được tự nhiên cho lắm, mặt co giật, đến khi Dư Tội đưa cho hắn điếu thuốc rối rít nhận lấy nói lời cám ơn.
“ Vụ án của anh còn có vài điểm nghi vấn, tôi muốn làm rõ.”
Đã tới mức này rồi Vũ Tiểu Lỗi chỉ có thể gật đầu.
“ Ngả Tiểu Nam, chính là vợ Trần Kiến Đình, làm trung gian liên hệ giữa anh và nhà anh, đã bị chúng tôi phát hiện, nhưng trước đó, anh không qua một con đường khác liên hệ với gia đình, đúng không?”
Vũ Tiểu Lỗi không gật cũng chẳng lắc, hắn biết ai dính líu tới mình cũng gặp họa.
Dư Tội nói thẳng: “ Lương Sảng đúng không, hắn ít hơn anh hai tuổi, học ở Trường An, trùng khớp với quá trình bỏ trốn của anh, vừa rồi nghe anh kể chuyện, tôi nghĩ ngay tới hắn.”
Vũ Tiểu Lỗi mặt đau khổ: “ Tôi nhận tội, tôi chấp nhận hết trừng phạt, có cần truy cứu tới người khác không?”
“ Yên tâm, đây không phải là hại anh hay họ, mà là giúp các người đấy ... Trở về phải đem chân tướng nói hết ra, không cần cố kỵ gì cả, trừ án mạng không có thời hạn truy tố, những chuyện khác đã không cần phải truy cứu trách nhiệm nữa rồi ... Nhưng anh cần nói ra, có thể họ mới được giải thoát, nếu không còn phải nơm nớp lo sợ một ngày bị phát hiện, như thế không hề có lợi cho cuộc sống của họ.”
Vũ Tiểu Lỗi suy nghĩ, trên đường bỏ chạy, thứ hắn tự học được là phải tin ai, không nên tin ai, ai có ác ý với mình, thế nên nhìn chằm chằm Dư Tội rất lâu, hắn gật đầu: “ Đúng thế, là Lương Sảng đem tin tức của tôi nói về nhà, sau đó còn giúp tôi kiếm người làm hộ khẩu, hãy hứa với tôi, không được để chuyện của tôi liên lụy tới gia đình thân thích của tôi.”
“ Pháp luật sẽ tự có phán quyết, tôi hứa không ích gì cả ... Anh không chỉ liên lụy tới người nhà, hai cảnh sát làm hộ khẩu cho anh mà bị khai trừ rồi, một người là đồn trưởng phấn đấu mấy chục năm ở cơ sở, khó khăn lắm mới tiến lên được một bước, vì chuyện của anh mà kết thúc sự nghiệp trong tủi nhục ... Người bình thường có thời hạn truy tố, cảnh sát thì phải trả giá không có kỳ hạn.” Dư Tội tiếc nuối, Viên Lượng đã kể vì chuyện này mà hắn bị đồng nghiệp Hà Nam bài xích ra sao:
Vũ Tiểu Lỗi không dám yêu cầu gì nữa, hắn tạo nghiệt quá nhiều rồi, chuyện này đem so với mấy chuyện khác vẫn còn là nhẹ chán.
“ Theo Ngả Tiểu Nam nói, khi anh ở An Huy, cha mẹ anh đã từng muốn anh đầu thú, vì khi đó mấy lãnh đạo công an tới nhà làm công tác, nói pháp chế đã cải thiện nhiều, có thể tranh thủ khung hình nhẹ nhất cho anh, đúng thế không?” Dư Tội tiếp tục hỏi, đó là thời điểm đứa con thứ hai Trần gia vì tội hiếp dâm mà vào tù, ông Trần không còn mặt mũi nào đi kiện cáo nữa, Vũ gia lại nhờ giúp Trần gia 4 vạn góp tiền xây nhà, giúp quan hệ hai bên hòa hoãn, chỉ cần Trần gia không truy cứu, pháp luật lại cải thiện, Vũ Tiểu Lỗi đầu thú khi đó, lúc này có lẽ ra tù rồi:
“ Đúng.” Vũ Tiểu Lỗi gật đầu:
“ Thế vì sao lại không đi đầu thú?”
“ Tôi …” Vũ Tiểu Lôi hồi lâu mới lí nhí nói: “ Con trai tôi năm nay tám tuổi, khi đó vừa vợ tôi mới hoài thai, tôi, tôi không thể bỏ đi lúc đó.”
Ồ, Dư Tội đã cởi bỏ được nút thắt cuối cùng, thì ra ông bà già đó không chỉ bảo vệ con trai, mà còn bảo vệ cháu trai, bảo sao người thông tình đạt lý mà lại vô lý như vậy.
“ Tôi nghe cha mẹ tôi khuyên bảo chuẩn bị đi đầu thú, nhưng không đủ quyết tâm, cũng hơi sợ ... Tới đồn công an đương địa mấy lần, ngồi quán ăn đối diện nhìn đồn công an, nhưng mãi không dám vào ...” Vũ Tiểu Lỗi nói tới đó, tựa hồ có ẩn tình khó mở miệng, ấp a ấp úng mới nói ra được: “ Rồi, rồi tôi tới đó nhiều lần, quen con gái ông chủ quán cơm, chúng tôi, chúng tôi ..”
Đúng là dở khóc dở cười, té ra đi đầu thú lại gặp hồng nhan tri kỷ, Lý Dật Phong không kìm được cười phì thành tiếng, thấy không thích hợp, vội tự bịt miệng lại.
“ Ông chủ quán cơm đó là người tốt, còn cho tôi sống nhờ quán cơm, rồi sau đó mỏ than xảy ra chuyện, tôi đưa cô ấy tới Thượng Hải làm công, giờ nhà đã mua, con trai 8 tuổi mà chúng tôi chưa làm giấy kết hôn, con trai tôi không có cả giấy khai sinh ...”
Lý Dật Phong nói vào: “ Yên tâm, giờ anh về ngồi tù, con anh có thể làm giấy tờ đàng hoàng rồi, cha mẹ anh giỏi như thế, ông bà ấy lo liệu được hết ...”
Dư Tội xoa trán, lại dồn thêm trách nhiệm cho ông bà cụ, nghe an ủi thật đấy, không nói thêm gì nữa, quay về giường, mệt mỏi ập tới, ngáp một cái thật dài, đây có lẽ là giấc ngủ say nhất của y thời gian dài vừa qua.
Đêm cuối cùng chậm rãi trôi đi, tàu đỗ lại ở Đại Nguyên, Vũ Tiểu Lỗi cả đêm không ngủ vẫn chẳng có chút mệt mỏi nào, hắn ngồi đó ôm bức anh ở ngực, ngồi suốt đêm. Hình cảnh trong phòng nghĩ tới không biết bao năm lao ngục đang đợi hầm cảm khái không thôi.
Xuống tàu, đổi xe cảnh sát từ huyện Cổ Trại tới tiếp ứng, hai chiếc, không dừng lại ở Đại Nguyên mà về thẳng huyện Cổ Trại, Vũ Tiểu Lỗi ngồi trong xe tù, thi thoảng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, đó là cảnh sắc xa lạ mà quen thuộc, bao nhiêu năm không gặp người thân, làm hắn bất an, hưng phấn cùng ảm đạm.
Đến địa phận huyện Cổ Trại, Viên Lượng ra hiệu, hai xe tới đón đi trước, hắn lái xe tới đê sông, đi men theo con đường nhỏ, đỗ lại trước tiểu viện. Vũ Tiểu Lỗi vừa nhìn ra ngoài tức thì sợ hãi rụt đầu lại, miệng thở hồng hộc, toàn thân co giật mất kiểm soát.
Đó là nhà hắn, vẫn giống hệt như mười tám năm trước, thậm chí hắn sợ hãi hơn cả ra pháp trường.
Viên Lượng và Dư Tội xuống xe, đội viên ở xe sau không hiểu, tản ra xung quanh để phòng bất trắc.
Sầm! Tiếng sắt thép nặng nề va chạm, cửa sau xe tù mở ra, Vũ Tiểu Lỗi không có chút phản ứng nào, hắn sợ, sợ cả ánh sáng chiếu vào cái xe chật hẹp, hắn thậm chí không dám hi vọng tới điều này.
Nhìn ảnh với hắn đã là quý giá lắm rồi.
Viên Lượng không nói gì, không thúc giục, đi lên tháo còng ra, làm hắn càng run hơn: “ Mười tám năm không về nhà rồi, về xem thế nào ... Cha mẹ anh đều ở nhà, lúc xuống tàu hỏa tôi đã thông báo với họ.”
“ Tôi, tôi ...” Vũ Tiểu Lỗi mếu máo quỳ xuống, người hắn sợ gặp nhất bây giờ là cha mẹ, hắn giết người thì vào tù chuộc tội, còn tội nghiệt của hắn gây ra cho cha mẹ quá lớn, không chuộc nổi nữa rồi:
Dư Tội bực mình quát: “ Con mẹ nó, đừng ăn hại như thế, đứng lên, nín, đừng để ông bà già nhìn thấy lại lăn ra khóc.”
“ Không ... Không sợ tôi chạy sao?”
“ Chạy thì chúng tôi lại bắt về, chúng tôi chuyên làm cái nghề này mà, bây giờ là 10 giờ 20 phút, trước 12 giờ tự tới cục công an, coi như đầu thú, chạy lần nữa tội thêm một bậc.” Viên Lượng thúc giục:” Đi đi, không có nhiều thời gian đâu.”
Đám đội viên cứ trợn mắt há mồm ra nhìn, té ra đồn trưởng Dư và đội trưởng Viên lúc nãy ở trên xe thương lượng chuyện này, đây là tội tự ý thả nghi phạm, đừng nói là đội trưởng, đến cục trưởng cũng không gánh nổi, ai nấy đều thấp thỏm, đùn đẩy nhau lên khuyên.
Viên Lượng quay ra sau rống: “ Xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm.”
Không ai nói gì nữa, hai chiếc xe khỏi động lên đường, bỏ lại nghi phạm tại chỗ, qua gương chiếu hậu nhìn thấy Vũ Tiểu Lỗi đột nhiên co chân chạy, không phải bỏ chạy mà là chạy về nhà.
....
Truyện của Lão Thường tưởng như nói xấu cảnh sát kỳ thực là ca ngợi đó, vì thế lão fan lão ấy quá nửa là cảnh sát, nguyên đội cảnh sát hình sự thành phố là fan của lão, lão sống ở huyện thành nhỏ oai như cóc, chả ai dám bắt nạt.