Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 508 - Q4 - Chương 178: Trái Tim Đặt Ở Đâu. (1)

Q4 - Chương 178: Trái tim đặt ở đâu. (1) Q4 - Chương 178: Trái tim đặt ở đâu. (1)

“ Mày vẫn biết khóc cơ à?” Dư Tội chưa tha, chưa hả, tiếp tục chửi mắng: “ Mày khóc cái gì thế, mày lại giả vờ đấy à? Mày cầm tiền mồ hôi xương máu của cha mẹ mày ở ngoài tiêu diêu bằng đấy năm cơ mà, lúc tiêu tiền mày có nghĩ tới cha mẹ mày không? Cha mày bị bắt giam, mẹ mày đi cầu xin, đi kiện cáo khắp nơi, mày có thèm quan tâm không? ... Có phải là mày đang đợi ngày nào đó cha mẹ nhắm mắt xuôi tay còn để tiền lại cho thằng súc sinh như mày không? Năm xưa mà mày bị bắn, bây giờ chắc là một trang hảo hán rồi, nhưng mày sống như con súc sinh, mày định để cha mẹ mày mang tội nghiệt của mày chết không nhắm mắt à?”

Vũ Tiểu Lỗi khóc lạc cả giọng, khóc nhũn người, cổ họng chỉ phát ra được tiếng nốc liên hồi, ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Dư Tội, như cầu xin y đừng nói nữa.

Dư Tội tóm cổ áo kéo hắn từ trong góc phòng ra, kéo tới bên cửa sổ, mở hết cỡ: “ Cửa mở rồi, tao sẽ không cho ai cản mày đâu, thằng chó, mày nhảy cho tao, tao chỉ cần cái xác mày đem về là đủ hoàn thành nhiệm vụ rồi, cái thứ như mày chết đi cho mọi người thanh thản, mày ở trong tù chỉ làm khổ cha mẹ mày đi thăm hỏi … nhảy đi thằng chó, mày chết luôn đi cho tao.”

Câu này không phải nói đùa, muốn nói độ điên thì làm sao so nổi với Dư Tội, có điều không ai can y, vì nhìn ra, đã khóc tới mức này rồi, lại ôm ảnh thế kia, trong lòng còn nhiều quyến luyến, làm sao nỡ bỏ đi.

Vũ Tiểu Lỗi quỳ xuống, ôm chồng ảnh dập đầu cầu xin: “ Không phải tôi muốn trốn đâu, tôi, tôi ... Tôi không còn mặt mũi nào mà về gặp cha mẹ tôi nữa, vợ con tôi không biết tôi là tội phạm bỏ trốn ... Tôi, tôi nhận tội ... Cầu xin các anh ... Đưa con tôi về quê, tôi, không còn cơ hội nữa ... Cầu xin các anh ...”

Lý Dật Phong không hổ danh là lính văn nghệ, đã ngồi lau nước mắt rồi, vài đội viên khác xụt xịt, người thì nhìn Dư Tội mong y dừng lại, lần này chắc chắn không phải nói dối.

Dư Tội như không có cảm xúc vậy, đá thêm vài phát nữa, xốc cổ áo Vũ Tiểu Lỗi lên nhìn hồi lâu mới đẩy mạnh làm hắn ngã xuống sàn: “ Vì mày không cầu xin cho bản thân, nên tao đồng ý, đội trưởng Viên, anh thấy sao?”

“ Không thành vấn đề.” Viên Lượng phất tay, cảnh này hắn không chịu nổi:

“ Cám ơn, cám ơn, các ơn các anh ...” Vũ Tiểu Lỗi quay đầu bốn phía dập đầu cảm ơn, như biến thành con người hoàn toàn khác:

Chát!

Dư Tội lại tóm cổ áo hắn kéo lên cho cái tát mạnh đến nổi mặt hắn lệch sang bên, máu miệng chảy ra, Dư Tội hung dữ nói: “ Mày còn làm sai việc nữa ... Bạn bè mày, cha mẹ mày, người thân của mày bị mày hại, mày cần quỳ trước mặt họ chứ không phải quỳ với cảnh sát, vì bọn tao không ai thương hại mày hết ...”

Nói xong đá thêm một phát rồi hùng hổ đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Trong phòng im phăng phắc, Dư Tội đi một lúc lâu sau rồi mà Vũ Tiểu Lỗi vẫn còn quỳ, không ai còng hắn trở lại, thậm chí hắn tin rằng, dù mình có nhảy xuống cũng không ai ngăn.

Hắn từ từ bỏ dậy, nhặt từng tấm ảnh, xếp gọn gàng, quyến luyến xem một lượt, lấy còng ném dưới đất, còng mình lại, co ro trong góc, thi thoảng lại có tiếng xụt xịt truyền ra ...

Hối hận, liệu có phải đã quá muộn rồi không?

18 năm trời đào vong dài đằng đẵng, trong tiếng tàu hỏa chạy sầm sập trên đường ray ngắn dần, ngắn dần, từ từ tiến tới điểm cuối.

Sau sự kiện bỏ trốn bất thành đó, Vũ Tiểu Lỗi như thành con người khác, hai bên kiến lập giao lưu như thế nào không ai nhớ nữa, hình như là Lý Dật Phong đưa cho hắn hộp cơm, hình như có đội viên đưa cho hắn điếu thuốc, hoặc có lẽ là do có người đưa cho hắn cốc nước. Cho nên Vũ Tiểu Lỗi bắt đầu nói chuyện với mọi người, còn xin lỗi đội viên hắn đánh ngất, tỏ ra rất xấu hổ.

Cái dáng vẻ đó đúng là xấu hổ thật, một chuyện rất nhỏ thôi, mấy hình cảnh cười nhẹ nhõm.

Không ai quát mắng hắn nữa, không ai phòng hắn như phòng trộm nữa, cũng không ai nhìn hắn như nhìn thứ quái thai dị loại, hắn cũng thản nhiên hơn nhiều, hỏi mấy hình cảnh, tội của hắn bị phán bao năm, hỏi tình hình mấy người bạn thủa nhỏ.

Xem ra trói buộc tâm lý còn chắc hơn cả cong tay xích sắt.

Viên Lượng giải thích cho hắn biết, luật pháp bây giờ thay đổi nhiều lắm, tội của hắn tuy là cố ý giết người, nhưng xét tình huống khi xảy ra vụ việc, xét nhân thân, xét chuyện cha mẹ hắn làm bao năm cùng thái độ của gia đình người bị hại, hình phạt chắc chắn trong phạm vi có thể chấp nhận, hắn thở phào, thậm chí mong được mau chóng chấp hành hình phạt.

Không ai muốn nhắc chuyện hắn cố ý bỏ trốn nữa, coi như chưa từng xảy ra.

Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận, câu này chẳng hề sai, mà nói ngược cũng không sai, ví như cái tên đáng hận này nếu thực sự chuẩn bị chuộc tội, ai cũng thấy hắn đáng thương. Cha mẹ sáu bảy chục tuổi, con chưa đầy mười tuổi, vợ ôm phòng trống, ai biết khi trở về thế giới tự do sẽ như thế nào?

Hành trình kéo dài hai ngày kết thúc, sau khi ăn xong bữa tối, Viên Lượng từ toa ăn trở về, hắn đang nói chuyện với mấy cảnh sát, Viên Lượng đưa cho Vũ Tiểu Lỗi điếu thuốc, ngồi ở đối diện: “ Còn đau không?”

Sao không đau cho được, từ lúc bắt đầu truy bắt, toàn thân hắn chẳng có chỗ nào chưa bị trúng đòn, hắn chả khác gì tấm rẻ rách, có điều Vũ Tiểu Lỗi là tên cứng đầu:” Không sao.”

“ Tới tỉnh thành Đại Nguyên sẽ thay xe cảnh sát trở về, trưa mai có thể về nhà rồi.”

Vũ Tiểu Lỗi chẳng có phản ứng gì hết, thương tâm rồi, điên loạn rồi, cũng khóc rồi, phát tiết cảm xúc dồn nét mười tám năm, hắn trở nên bình tĩnh hơn nhiều, bình thản hút thuốc, ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ, lại như nhìn về phía Dư Tội.

Viên Lượng mỉm cười, biết thực sự chấn nhiếp được tên này là bằng thủ đoạn của Dư Tội:” Sao, muốn làm quen vị đó à?”

“ Cậu ta tên là gì?”

“ Lát nữa tự hỏi đi, chuyện khác tôi không nói nhiều nữa, nghỉ ngơi cho tốt, vụ án của anh không phức tạp, nhưng trình tự sẽ rất phức tạp, phải ở trại giam huyện một thời gian, sau khi xét xử xong có thể được thăm hỏi.” Vì quá trình chạy trốn của nghi phạm trải qua nhiều địa điểm, dính líu nhiều người, lại lâu như thế, một số vấn đề xác nhận lại sẽ rất rườm rà, Viên Lượng cảnh báo trước:

“ Cám ơn.” Vũ Tiểu Lỗi phun ra làn khói thuốc đậm:

Viên Lượng gật đầu đứng dậy, an bài những người khác luân phiên đi ăn cơm,

Tiếp đó Vũ Tiểu Lỗi cùng Lý Dật Phong, Lý Ngốc trò chuyện, hai tên này nhà ở cách huyện Cổ Trại không xa, tiếng địa phương luôn làm người ta thân thiết, nói đi nói lại. Lý Dật Phong kể lại chuyện cũ ở huyện thành, đổi lại mười tám năm quá khứ cho Vũ Tiểu Lỗi.

Năm xưa hắn chạy men theo đường núi mà đi, đi mãi tới tận đỉnh núi, đường quốc lộ không dám đi, hắn chọn chỗ không người mà chạy, ăn hết lương khô, tiêu hết tiền thì hắn rời khỏi tỉnh, đói gục bên đường, được một mục dân Nội Mông cứu, hắn ở thảo nguyên chăn cừu chăn trâu mấy năm, sau đó thử đi xa hơn một chút ... Tới được Trường An, Hà Nam rồi An Huy, lái xe cho một cái mỏ than, ngày nào cũng đen xì xì.

Sau đó ở mỏ than xảy ra một sự kiện đánh nhau gây chết người, làm hắn sợ hãi bỏ trốn, thế là hắn cứ lang thang cho tới khi đến Thượng Hải, ở đó hắn sửa xe, đó là bản lĩnh kiếm ăn duy nhất hắn học được ở mỏ than. Ban ngày sửa xe, buổi tối chạy xe lậu kiếm tiền, thêm vào ở trong nhà hỗ trợ, không ngờ vài năm còn kết hôn, mua nhà ở Thượng Hải.

Cứ sống bên lề xã hội gian nan như thế, chớp mắt bất tri bất giác mà mười tám năm đã trôi đi, tóc đen đã có sợi bạc, hắn chẳng biết sao mình sống qua được những ngày tháng đó. Những năm tháng đầu tiên bỏ trốn, hắn thấy xe cảnh sát là trốn, đêm khuya nghe tiếng còi cảnh sát là giật mình thức dậy sợ người ta tới bắt, mỗi lần như thế đều nhớ về cái đêm kinh hoàng kia, thậm chí có khi mơ người bị đâm không phải Trần Kiến Đình mà là mình ... Như cõi u minh đã an bài, cân bằng lại thiếu xót của pháp luật, khiến ác mộng quấy nhiễu hắn triền miên ...

Bình Luận (0)
Comment