Viên Lượng chưa nguôi giận, đội viên bị đánh ngất vừa tỉnh dậy bị hắn chửi mắng xối xả, cả nghi phạm bị còng mà không trông được, về viết kiểm điểm đợi xử phạt, sau đó đóng mạnh cửa phòng. Cảnh sát đường sắt có việc phải làm, đi từng toa một trấn an hành khách, đương nhiên không thể nói là áp giải nghi phạm giết người, chỉ nói là có thằng trộm bị bắt.
Bên này an ủi, bên kia giáo huấn, đầu đuôi câu chuyện là nghi phạm muốn đi vệ sinh, đã một ngày một đêm hắn rất ngoan ngoãn rồi, ai nấy đều lơi lỏng, chỉ có Lý Dật Phong và một đội viên đi theo, lại còn tán gẫu cười đùa với nhau. Khi đi qua gian phòng trống cửa sổ để mở, Vũ Tiểu Lỗi đột nhiên xoay người, dùng cả hai tay đánh ngất đội viên phía sau, đá văng Lý Dật Phong, sau đó chui ra ngoài cửa sổ, nếu không phải hắn bị còng, hành động bất tiện nên chậm một chút để Lý Dật Phong kịp xông tới ôm lấy chân thì đã thoát rồi ...
Chỉ có thế, Lý Dật Phong bị đạp sưng nửa bên mặt, người bị đánh thì đầu vẫn đang váng vất, còn những người ăn đòn lẻ tẻ không đáng kể. Giờ nghi phạm mới lộ mặt thật, hắn ngồi trên giường, mặt đầy máu, quần áo rách rưới, mặt vặn vẹo điên dại, liên tục dọa giết cả nhà những người có mặt ở đây.
Viên Lượng giận sôi gan, sắn tay áo lên, chỉ đám đội viên: “ Mang hết còng ra đây, còng lại, từ giờ không cho hắn ăn uống … Lão tử không tin thằng này còn thoát được.”
Ai cũng đang đầy một bụng tức, nghe thế còng leng keng lấy ra, đè chân cạch một cái, năm sáu cái còng bập vào, Vũ Tiểu Lỗi vùng vẫy, la hét, lăn lộn, giống cho dại bị giữ bốn chân, mắt hung tợn nhìn mọi người.
Nghi phạm đương nhiên hung dữ, nhưng đừng mong hình cảnh lương thiện, nếu không sao trấn áp được loại tội phạm này.
Viên Lượng xuất thân quân ngũ đã thể hiện được sự máu lạnh kiên quyết của hắn, an bài lại ca trực, lần này ai để ra sự cố thì đợi khai trừ luôn.
Lý Ngốc và Lý Thuyên Dương gọi là cảnh sát chứ kỳ thực là hai anh chàng nhà quê ít va chạm, nhìn cảnh này mà phát sợ, tay đẫm mồ hôi.
Tất cả im lặng, nếu cha mẹ hắn còn đáng cảm thông một chút, chứ tên này thì hay rồi, đốt hết chút khổ công bao năm của cha mẹ hắn.
Chống trả, ý đồ bỏ trốn, viết vào hồ sơ, tội hắn tăng thêm một bậc, cái loại phần tử nguy cơ cực cao gây hại cho xã hội này chắc chắn mỗi loại tội danh sẽ kịch khung, đời này đừng hòng ra được.
Lý Dật Phong ôm mặt, lúc này hắn không phải giận dữ hay sợ hãi, mà lòng hoang mang, chưa bao giờ gặp loại người này, không còn trong phạm trù hắn lý giải được nữa, nếu bảo kẻ này bị điên thì có thể lý giải, nhưng tên điên nào có thể đóng kịch, rồi tận dụng thời cơ tốt như thế.
Cả phòng cứ thế người đứng người ngồi nhìn nghi phạm, mang theo đủ loại tâm trạng, đột nhiên Dư Tội đứng dậy, đưa tay xin chìa khóa của Viên Lượng, Viên Lượng tuy còn giận, song giống khi thẩm vấn cần người đóng vai ác, người đóng vai thiện, đưa chìa khóa cho Dư Tội.
Dư Tội mở khóa còng ở cổ chân Vũ Tiểu Lỗi, giọng lãnh đạm: “ Đừng trừng mắt làm gì, loại hung dữ hơn mày có đấy, tao chơi rồi, mày nghĩ nói với câu đe dọa thì làm người ta sợ à?”
Đối với người từng cùng mình liều mạng, thiếu chút nữa chết chung này, hắn có hơi ngán, hoặc có lẽ còn có chút tôn trọng, thế nên không mở miệng chửi.
Dư Tội lại mở thêm cái còng nữa, bình tĩnh nhìn Vũ Tiểu Lỗi ở khoảng cách gần: “ Mày nhìn rõ cái mặt này đi, nhìn rõ rồi sau này còn báo thù, có điều mày không có khả năng đó đâu, mày phải giết rất nhiều mới tìm được tới tao.”
Vũ Tiểu Lỗi hừ một tiếng, không thèm đáp.
“ Đừng lo, tao không coi lời mày là thật đâu, tàu chạy với tốc độ 80 km/h, mày không phải đang bỏ trốn mà là tự sát, nếu đã chán sống rồi thì không ngại nói chuyện với tao vài câu chứ?” Dư Tội lấy cái túi nhỏ luôn mang theo bên người, nói với Vũ Tiểu Lỗi chỉ còn bị còng tay:” Nói không chừng tao sẽ cho mày toại nguyện.”
“ Mày muốn làm cái gì?” Vũ Tiểu Lỗi cẩn thận đề phòng, mười mấy năm bỏ trốn có cái gì hắn học tốt nhất là nghi ngờ:
“ Đừng để họ chết rồi làm quỷ hồ đồ.” Dư Tội rút ảnh ra, Vũ Tiểu Lỗi vừa liếc nhìn một cái theo bản năng rụt chân lại như muốn né tránh như thứ gì đó khủng khiếp lắm: “ Mày nhớ họ chứ, đây là Trương Tố Văn, Mạnh Khánh Siêu, hai người bạn từ nhỏ của mày, vì thằng chó má mày bị cảnh sát tra mười mấy năm, làm việc ở đâu bị đuổi ở đó, đến giờ phải kiếm miếng ăn ở ngoài đường, không đủ sống qua ngày, con cái họ cũng không ngẩng đầu lên được.”
“ Còn đây nữa, chắc mày không nhận ra tên béo này đâu, Lưu Kế Tổ đấy, là người đã cho mày hai cái bánh và mấy chục đồng tiền để bỏ trốn, vì chuyện đó bị hình cảnh bắt rồi, phải ngồi tù vài năm, coi như nửa đời sau hủy luôn rồi, do mày hại đấy.”
“ Còn đây nữa, bà nội mày đấy, tới lúc chết mà mày cũng không về nhìn mặt bà mày một lần, hàng xóm nói, bà mày ngày ngã xuống khi ngồi ở bệ cửa, vì sao? Vì bà mày ngày ngày ngồi đó đợi mày về trúng gió mà chết ... Nghe nói bà mày thương mày nhất, lên sơ trung rồi mà bà mày vẫn nắm tay dẫn mày đi học đúng không. Con mẹ nó, mày có phải là con người không?”
“ Mày hung hăng cái gì, mày chửi ai, mày dọa ai, mày nghĩ mày là anh hùng hảo hán chắc, mày quỳ xuống cầu xin những người đó tha lỗi cho mày cả nghìn lần cũng chưa đủ đền tội ... Còn đây, mày nhớ không?”
Vũ Tiểu Lỗi càng nghe càng không sao chịu đừng nổi, thình lình Dư Tội lấy hình Trần Kiến Đình ra, hắn tức thì mặt trắng bệch.
Có người vì tâm tư u ám mà hung dữ, lại có những người, vì sợ hãi mà trở nên hung ác, Vũ Tiểu Lỗi là loại phía sau, nguồn gốc của sự hung dữ của hắn có lẽ là tới từ bản năng bảo vệ bản thân quá mạnh.
“ Người này về tình về lý, tao thừa nhận là hắn đáng chết lắm, nhưng hắn chết rồi, cha hắn đi tố cáo gần 10 năm, cuối cùng đến chính bản thân cũng bị bắt giam, u uất thành bệnh mà chết, chính là do thằng chó má mày hại đấy.” Dư Tội nhìn đôi mắt điên dại của Vũ Tiểu Lỗi dần dần thành bình thường, lấy ra thêm loạt ảnh, không nói nữa, ném vào mặt hắn:
Chẳng có gì, chỉ là ảnh thường ngày của cha mẹ hắn, ở nhà ở cửa hiệu mà thôi, Vũ Tiểu Lỗi run run đưa tay ra, nhưng lại rụt vào, vừa khao khát lại vừa sợ hãi.
Dư Tội tháo luôn cả cái còng cuối cùng ra, ném keng xuống sàn, những người khác đều trở nên căng thẳng tập trung 120% tinh thần nhìn vào nghi phạm.
Vũ Tiểu Lỗi lại như sợ hãi, co mình hết sức vào góc.
“ Mẹ mày, cầm lấy mà xem đi ... Xem kỹ vào, công lao của mày cả đấy.” Dư Tội quát lớn, túm tóc hắn kéo lên bắt hắn nhìn: “ Cha mày tóc đã bạc trắng rồi, tới giờ chỉ dám hút thứ thuốc lá ba đồng, ông ấy trước kia là cục trưởng mà khi nghỉ hưu phải làm công việc của công nhân, nhờ mà đấy ... Khi bọn tao giám sát quy luật sinh hoạt của cha mẹ mày thì họ mỗi ngày đùng 6 giờ dậy, bảy giờ mở cửa hiệu, sau đó dọn dẹp, vì tiết kiệm tiền không thuê nhân viên, cả việc bốc vác đều do cha mẹ mày lắm ... Nhưng cha mẹ mày không dư ra được một xu, mày biết vị sao không thằng khốn?”
Vũ Tiểu Lỗi toàn thân run lên, rồi từ từ hai hàng nước mắt to như hạt đậu lã chã rơi xuống.
Người trong phòng thở phào thả lòng, mọi người nhìn ra rồi, giờ còn an toàn hơn là còng chi chít người hắn.
“ Mười tám năm trời, mày có nghĩ tới bọn họ sống thế nào không?” Dư Tội co chân đá liên hồi, Vũ Tiểu Lỗi không né không đỡ, ngồi im chịu đòn: “ Nhiều năm trước cha Trần Kiến Đình đi cáo trạng khắp nơi, cảnh sát ngày ngày tới nhà điều tra, đến thân thích cũng không dám qua lại nữa, đều là do mày tạo nghiệt đấy .... Mày tạo nghiệt, nhưng cha mẹ mày áy náy, chẳng những nuôi dưỡng con gái Trần Kiến Đình tới tận khi lên đại học, còn thay Trần Kiến Đình tổ chức ma chay cho cha hắn ... Mày trốn mười tám năm, cha mẹ mày chuộc tội cho mày mười tám năm. Vậy mà mày còn thấy ấm ức à, mày cho rằng mày giết người không sai à, mày không thấy cha mẹ mày đáng thương à? Thằng chó này, mở mồm ra xem nào, trả lời tao đi …”
“ Hu hu hu …” Vũ Tiểu Lỗi òa khóc thành tiếng, mồm mếu méo, ôm đống ảnh vào trong lòng như bảo bối quý giá, gập người lại, tiếng khóc đau đớn khôn siết:
.....
Vụ án chỉ là phụ thôi, Lão Thường chỉ mượn vụ án để nói về cuộc đời.