Cảnh vật thay đổi rất nhiều, từ màu xanh mướt của phương nam dần chuyển sang máu xanh xen lẫn sắc vàng héo úa của phương bắc, chớp mắt từ giữa hè rực rỡ đã chuyển sang mùa thu úa tàn. Vụ án kéo dài gần hai tháng trời, tới giờ Viên Lượng nghĩ lại cũng muôn vàn cảm khái, tới giờ Dư Tội ăn cơm còn phản cảm, chỉ ăn đồ khô, mấy thứ canh hoặc rau xào là phản cảm, hắn có chút áy náy, đang lẽ mình nên đi với Dư Tội, ba tên ngốc kia chẳng giúp được gì mấy.
Trưa ngày thứ hai khi luân phiên ăn cơm, Viên Lượng và Dư Tội tới toa ăn cách đó hai hành lang, không gọi cơm hộp như mọi khi, mà gọi hai món ăn với chai bia, Dư Tội cười: “ Sao thế đội trưởng Viên, anh lại cầm đầu vi phạm quy định à?”
“ Thôi đi, cậu có bao giờ tuân thủ quy củ đâu.” Viên Lượng rót cho y cốc bia: “ Xin lỗi, mấy ngày trước đáng lẽ theo cậu với đúng ... Mà cậu làm sao thế?”
“ Làm sao đâu.”
“ Cứ im thin thít chẳng nói gì, nghiêm túc tới phát sợ, tôi thích nhìn dáng vẻ lấm lét thường ngày của cậu hơn.”
“ Đội trưởng Viên, anh cứ uống một bụng nước cống rồi vào bệnh viện thông ruột đi sẽ biết, anh không muốn mở miệng ra trong thời gian dài.” Dư Tội nhăn mặt, chẳng hiểu lúc đó mình nghĩ cái quái gì nữa, luôn tự nhận mình rất tỉnh táo, không phải loại động vật đơn bào sẵn sàng nhảy vào dầu sôi lửa bỏng như Gấu Chó và Súc Sinh, vậy mà làm chuyện ngu xi đó:
“ Không chỉ chuyện đó.” Viên Lượng chỉ mặt Dư Tội: “ Tinh thần cậu không tốt.”
“ Ừm, bao nhiêu người khốn khổ vì hắn, thằng khốn này không có lấy nửa phần hối hận, tôi thấy không đáng.” Dư Tội thở dài, tìm được nghi phạm, nhưng khác xa tưởng tượng, không tin được đôi vợ chồng hiền từ như thế, lại nuôi dạy ra thứ nghiệt súc này, biết là cảnh sát mà hắn vẫn ra sức dìm chết:
“ Tôi bắt nhiều nghi phạm lắm rồi, đúng là chúng chẳng biết hối lỗi gì, chỉ có không cam lòng thôi.” Viên Lượng kinh nghiệm phong phú, đừng nói là loại phạm tội ăn cơm tù dài hạn, dù bọn trộm cắp vặt cũng chống trả một hồi: “ Có phải cậu đang băn khoăn có nên báo cáo đúng sự thực, e khiến hắn bị nhận hình phạt nặng, làm cha mẹ hắn thương tâm?”
“ Có chút.” Dư Tôi gật đầu, kết quả không như y mong đợi: “ Đợi thêm chút xem sao, tranh thủ để hắn chủ động khai nhận, loại án này, thái độ rất quan trọng.”
“ Tôi đoán chừng hắn chẳng thấy mình sai, thấy mình bị oan ức mười mấy năm, cho nên khi bị bắt, tất cả bộc phát.” Viên Lượng xua tay:” Giờ thì hắn tuyệt vọng rồi.”
“ Tuyệt vọng không cứu được hắn.” Dư Tội rất hiểu oán khí tích lũy cực điểm phát sinh ra chuyện gì, giống như khi y ở trong trại giam, dám chơi liều suýt siết cổ chết Phó Quốc Sinh:
“ Nhưng hắn không hối hận thì làm được gì, loại đó không xứng khoan hồng.”
“ Ý tôi không phải thế.” Dư Tội thấy Viên Lượng chưa hiểu ý mình:” Tôi nói là, sống trong phẫn nộ sẽ chỉ lấy mạng hắn thôi, sau này vào trại giam, cái tính của hắn tự hại mình.”
“ Thì đó là hắn tự hại mình thôi, không liên quan tới chúng ta.” Viên Lượng thở dài, bọn họ trách nhiệm bắt cướp, chứ không phải đi độ hóa cho đám người cứng đầu không chịu hối lỗi này:
“ Đúng thế ...” Dư Tội cầm cốc bia lên uống, y đa sầu đa cảm như vậy không phải vì nghi phạm, mà vì hai ông bà già tội nghiệp kia:” Mà anh có thấy bất thường không?”
“ Cái gì bất thường?”
“ Là hắn, sao hắn ngoan ngoãn như vậy?” Dư Tội thấy không phù hợp, là người trực tiếp đối diện với sự phẫn nộ, sợ hãi, bất cam của đối phương, giống như con thú cùng đường, thế thì lúc này hắn nên chửi bới, nhổ nước bọt, gây đủ mọi trò phiền toái cho hả chứ, trầm tư: “ Khả năng hắn đang diễn trò … anh thấy có thể không?”
“ Ha ha ha, cậu nghĩ quá nhiều rồi đấy, hắn chỉ tuyệt vọng thôi.” Viên Lượng rót cốc nữa: “ Thôi, uống đi.”
“ Hi vọng là thế.”
Bữa cơm diễn ra trong không khí không được tốt lắm, Dư Tội vẫn chủ yếu ăn cơm với thịt kho, canh rau thì tuyệt đối không đụng vào, ngược lại, khẩu vị của Viên Lượng rất tốt, không còn nhiệt miệng nữa, hắn như muốn ăn bù cho mấy ngày liền vậy.
Đang hâm mộ nhìn Viên Lượng ăn, đột nhiên có tiếng thét: “ Cứu tôi ... Á ...”
Là Lý Dật Phong, đừng nói là …. Dư Tội không kịp suy nghĩ, phản ứng cực nhanh, vơ ngay chai bia chạy theo, Viên Lượng rút súng, rắc một cái mở chốt bảo hiềm, lao qua đám hành khách kinh ngạc, chạy về toa ...
“ Ai cứu tôi v ...”
Tiếng kêu ngưng bặt giữa chừng, Dư Tội tăng tốc quát tháo hành khách thò đầu từ gian phòng khác lố nhố ở hành lang, nhìn thấy một người bị ngất nằm trên mặt đất, càng thêm sốt ruột. Tới trước gian phòng lạ nơi tiếng hô truyền ra, xô cửa xông vao, thấy Lý Dật Phong đang ôm một cái chân, còn một cái chân khác đang đạp hắn, Vũ Tiểu Lỗi đã chui ra ngoài cửa sổ, hành lang một người bị hạ gục.
“ Thằng chó má.”
Dư Tội rống lên, trước đó hai cảnh sát gác ở hành lang cũng đã xông tới, cả ba hợp sức kéo Vũ Tiểu Lỗi đang liều mình chui ra ngoài.
Đúng thế, hắn đã chui ra được nửa người rồi, người đong đưa ngoài cửa sổ, lúc này còn chút dáng vẻ nào "tuyệt vọng" trước đó, điên cuồng chửi rủa vùng vẫy, cắn đạp.
Lý Dật Phong dùng sức quá mạnh, roẹt, ống quần của Vũ Tiểu Lỗi bị xé rách, người hắn cũng bị quán tính làm va mạnh vào vách toa, hự một tiếng.
Bốp! Cái chân trần kia đạp vào mặt một đội viên, lực đạo mạnh tới mức người kia buông tay liên tiếp lùi lại, sau đó lửa giận ngút trời xông vào.
Khống chế một tên điên không hề dễ dàng, huống hồ là tên điên bấp chấp mạng sống, Dư Tội chạy tới, tay cầm chai bia nhè hông hắn mà đập, không khiến tên này biết khó mà lui, ngược lại càng đạp dữ dội, hai tay bám chặt gờ ngoài cửa sổ, vẫn ra sức leo ra ngoài.
Viên Lượng mắt tóe lửa, trông chừng nghiêm ngặt như vậy mà vẫn khiến hắn lợi dụng sơ hở, không gian chật hẹp như thế, không cách nào nổ súng, cài chốt cất vào bao, rống lên: “ Nghe hiệu lệnh của tôi ... Chuẩn bị, một, hai, kéo.”
Lúc này mới thấy trình độ của vị đội trưởng hình sự này, hắn xoay ngược người chui ra ngoài cửa sổ toa tàu, chân đạp vào tay Vũ Tiểu Lỗi, đồng thời dùng khẩu hiệu ra lệnh. Liên tục mấy cú đạp, Vũ Tiểu Lỗi rốt cuộc không cầm cự được nữa, kêu đau đớn buông tay, bị bên trong hợp sức kéo vào. Sau đó người ấn chân, người ấn tay, người chẹt cửa, hắn vẫn như con cá lên cạn quẫy đạp, nhưng không được, dùng miệng làm vũ khí.
Mọi người đều khiếp sợ không thôi, khó khăn lắm mới giữ được tên này nằm im, Dư Tội chạy đi kéo Viên Lương vào, Viên Lượng bất chấp hình tượng, rút súng đi tới đá liền vài phát, dí súng vào đầu Vũ Tiểu Lỗi: “ Thằng chó này, dám tấn công nhân viên áp giải bỏ chạy, tao có quyền bắn mày tại chỗ …”
“ Bắn đi, bắn đi, lão tử chán sống rồi.” Vũ Tiểu Lỗi cố tình chọc giận Viên Lượng nhổ phí một bãi nước bọt vào mặt hắn:
Một đám cảnh sát người giữ tay, người ôm chân, chỉ sợ đội trưởng giận quá mất khôn, vừa thiếu người khống chế, Vũ Tiểu Lỗi bắt đầu quẫy đạp, cười lớn.
“ Không dám bắn à thằng hèn ... Buông ra một chọi một, tao giết chết mày ... Vênh váo cái mẹ gì, chúng mày ỷ đông người bắt nạt người ta thôi, một lũ chó má ... Tốt nhất đừng để tao thoát, nếu không tao giết cả nhà chúng mày ...”
Các toa không bị kinh động đầu nhô ra nhìn, thì thầm bàn tán với nhau, không ít người nhìn qua cửa sổ thấy cảnh tượng kinh tâm động phách kia, người thì thu dọn hành lý, tìm phục vụ viên đổi phòng, cảnh sát đường sắt tới, kết quả giao thiệp là: Nhân viên áp giải không được phép ra khỏi phòng.