Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 505 - Q4 - Chương 175: Nghiệt Thâm Ai Chuộc. (1)

Q4 - Chương 175: Nghiệt thâm ai chuộc. (1) Q4 - Chương 175: Nghiệt thâm ai chuộc. (1)

Dư Tội đang ngồi thở, nếu không phải mấy ngày qua ăn uống ngủ nghỉ không ra làm sao làm thể lực suy giảm, hôm nay đã không thảm như thế, mà thằng đó cũng thật hung hãn, vừa rồi y thực sự suýt chết chứ không phải đùa, đưa tay ôm lấy Lý Dật Phong: “ Cám ơn cậu, người anh em.”

“ Anh, đừng làm em cảm động ...” Lý Dật Phong suýt khóc, ngại ngùng thoát ra, chợt phát hiện cổ tay Dư Tội: “ Hả, anh, thế này ...”

Thì ra cổ tay Dư Tội bị cái còng kim loại trong quá trình vật lộn cứa vào, rách da thịt, thành hai vết hằn sâu, ngâm nước tới trắng bệnh, sưng lên, Dư Tội rụt tay lại: “ Vết thương ngoài da thôi, dù sao không uổng chuyến đi này, bắt được thằng khốn kiếp về rồi.”

Mọi người nhớ tới nghi phạm, hắn bị đưa lên xe cảnh sát, mắt gườm gườm nhìn bọn họ đầy thù hận và phẫn nộ, Lý Dật Phong rùng mình một cái.

“ Con mẹ nó, loại người này phải bắn.”

Hắn quên mất rồi, chính hắn hôm trước còn ý đồ khuyên Dư Tội từ bỏ, còn trách đồn trưởng thiếu tình thương đồng loại. Quay đầu đi, nhìn thấy con gà chết trôi trên sông, thế là tiếp tục nôn ...

Khi hai cảnh sát quê được đưa vào bệnh viện rửa ruột thì tin tức đã xác nhận, kẻ tên Thạch Tam này chính là Vũ Tiểu Lỗi đã bỏ trốn mười tám năm, bên kỹ thuật phân tích không sai, hắn thực sự là công nhân sửa xe, Dư Tội cũng không sai, tên này hết giờ làm còn đi chở khách, đã ẩn nấp ở Thượng Hải tới 8 năm.

Bạn bè thân thích giúp hắn bỏ trốn thành công, nhưng chính vì tình thân không cắt đứt được khiến hắn sa lưới, chạy khỏi lưới pháp luật, không qua được lưới tình thân.

Tiếp tục tìm hiểu biết nghi phạm dùng tên vợ mua nhà ở Thượng Hải, có đứa con trai, nhũ danh Tiểu Thạch Đầu, là nhũ danh của hắn khi còn nhỏ.

Công tác áp giải tiến hành vào ba ngày sau, đây là một nghi phạm có phân lượng lớn, nhưng chưa đủ tầm quan trọng để được vận chuyển bằng hàng không, phía cảnh sát Thượng Hải liên hệ với bên đường sắt, theo thông lệ, mấy cảnh sát huyện Cổ Trại tranh thủ được một toa gần toa ăn.

Đi tiễn chính là vị đồn trưởng Ôn dẫn đội, hắn cùng đoàn Viên Lượng đợi tàu, thi thoảng nhìn cảnh sát cùng nghi phạm còng tay vào nhau dưới sân, rất tò mò về chàng trai này, vốn định thân cận một chút, nhưng mà người đó dáng vẻ không thích tiếp xúc với người khác, đành thôi.

“ Đội trưởng Ôn, lần này thực sự cám ơn anh.” Viên Lượng nghe thấy tiếng còi tàu, biết sắp phải rời khỏi nơi đã ở cả tuần này, đáng tiếc là chưa kịp đi ngắm cảnh, phí công mang tiếng đã tới thành phố lớn:

“ Khách khí làm cái gì, người một nhà mà.” Thám trưởng Ôn mang tướng mạo tiêu chuẩn nam nhân phong cách Thượng Hải, làn da trắng cùng mái tóc bóng mượt, nếu không mặc cảnh phục, không giống cảnh sát, bắt tay nói: “ Huyện thành các anh đúng là nơi ngọa hổ tàng long, khi tôi mới nhận được cái thông báo hỗ trợ điều tra này, suy nghĩ đầu tiên của tôi là, không có khả năng tìm được, vậy mà ... Cậu ta là ai thế, chằng trai đang hút thuốc ấy.”

Viên Lượng quay đầu nhìn thấy Dư Tội, "à" một tiếng: “ Tôi nói thật lại sợ anh không tin.”

“ Bộ đội xuất ngũ.” Thám trưởng Ôn buột miệng nói ngay, cái mặt đen xì của Dư Tội là loại lăn lộn thao trường mà ra mới phải: “Trinh sát hoặc đặc công?”

“ Đoán nữa đi.”

“ Đặc cảnh? Cái đám đó tàn nhẫn lắm, khi huấn luyện căn bản không coi mình là người.” Thảm trưởng Ôn khâm phục, dám nhảy xuống sông bẩn như thế thì có, song còng tay sống mái với nghi phạm thì không, phải qua rèn luyện đặc biệt mới làm được:

“ Vẫn sai.”

Thế này thì khó rồi, thám trưởng Ôn lắc đầu không đoán được, Viên Lượng ghé tai thì thầm một câu, hắn không tin, Viên Lượng chỉ ba người đi cùng Dư Tội, hai tên trong đó đang trố mắt nhìn cô gái ăn mặc mát mẻ qua lại, mồm há hốc ra.

“ Lợi hại, cảnh sát quê thật lợi hại!”

Tuuuuuu! Tuuuuuuuuuu!

Từng hồi còi dài báo hiệu tàu đã tới, hai đội ngũ cảnh sát thu lại nụ cười, đội trưởng Ôn hô cảnh giới, Viên Lượng gọi đám Dư Tội tập trung, hai bên chính thức làm lễ bàn giao nghi phạm và hồ sơ, sau đó áp giải nghi phạm Thạnh Tam bị chùm kín mặt lên toa tàu.

Cửa toa tàu đóng lại, bố trí vị trí canh gác rồi mới kéo khăn chùm đầu ra, vẻ mặt suy sụp, hơi béo một chút, khá giống Vũ Hướng Tiền, mặt vuông tai lớn, mắt to mày đậm, nhìn là nhận ra hán tử tây bắc. Tóc đã có nhiều sợi bạc, nhìn kỹ hơn thấy khóe mắt, trán, bên miệng có nếp nhăn không phù hợp với độ tuổi được coi là đỉnh thịnh của nam nhân.

Dư Tội là người cuối cùng lên xe, mấy ngày qua y có vẻ kiệt quê hơn tất cả mọi người, cứ như bắt được nghi phạm liền rút hết tinh thần khí vậy, cổ tay vẫn còn quấn băng, lúc lên tàu Viên Lượng còn phải kéo.

Kết thúc rồi, cùng với tiếng còi tàu dài hú lên, cùng với cái vẫy tay tạm biệt, cùng với tòa nhà cao tầng tàng cây xanh mướt rời vị trí, bọn họ rốt cuộc lên đường trở về nhà.

Đến khi không còn nhìn thấy bóng người nữa Viên Lượng mới quay về toa, kiểm tra nghi phạm, hắn bị còng ở cột sắt không gần cửa sổ, mấy đội viên đội hình cảnh ngồi tán gẫu với cảnh sát quê, Dư Tội cuộn mình như chó chết nằm trên giường.

Viên Lượng thở phào, vừa ngồi xuống bị Lý Dật Phong kêu ca: “ Đội trưởng Viên, anh thật keo kiệt, lần trước chúng tôi bắt bọn trộm trâu còn được ngồi máy bay về.”

“ Đúng thế, sao lại càng sống càng đi xuống, đây là tội phạm giết người cơ mà.” Lý Ngốc nhớ ra, thấy đãi ngộ thế này không tốt:

Mấy đội viên bật cười, Viên Lượng giải thích là mang súng không lên được máy bay, dù không mang súng, áp giải loại người này cũng rất phiền, dù sao quy cách khác, lần trước nghi phạm mà tỉnh muốn, lần này là huyện, kém xa nhau.

“ Ài, lại phải tốn mất mấy ngày.” Lý Dật Phong lẩm bẩm, từ Thượng Hải tới Đại Nguyên đi mất hai ngày hai đêm, không dễ chịu tí nào, hơn nữa không đủ giường, bọn họ cùng Vũ Tiểu Lỗi là 9 người, ngủ ra sao?

“ Áp giải phạm nhận trọng yếu như vậy mà cậu vẫn còn nghĩ tới ngủ à?”

“ Dù ngủ cũng phải mở một mắt, hiểu không?”

Người anh em Lý Thuyên Dương có cách hay:” Dễ lắm, đánh ngất hắn, còng thêm vài cái còng, buộc thêm sợi dây thừng, sau đó chúng ta tha hồ ngủ.”

Cả đám chỉ biết câm nín, Vũ Tiểu Lỗi thì cứ như không nghe thấy gì hết, ngồi khoanh chân, đầu ngoẹo sang bên, căn bản không thèm để ý đám người khác.

Viên Lượng ra lệnh cấm tán phét, phân chia luân phiên nghỉ ngơi, từ ăn uống tới đi vệ sinh đều an bài kỹ càng, chủ yếu tuân theo ba nguyên tắc, không cho tiếp xúc với vật kim loại, không cho rời khỏi tầm mắt, không cho tiếp xúc với người ngoài đội ngũ áp giải để đề phòng vạn nhất.

Không lâu sau Vũ Tiểu Lỗi nói muốn đi nhà xí, thế là hành lang bốn người chốn hai đầu, cửa nhà xí hai người, đừng nói chạy, đeo hai cái còng, cởi quần cũng vất vả.

Có lẽ là Vũ Tiểu Lỗi không ôm hi vọng gì vào tương lai nữa, khi đuổi bắt gần như dìm chết Dư Tội, ngoan cố chống trả chắc chắn tội nặng hơn một bậc, cho nên lúc này hắn như cái xác không hồn, ngày đầu đưa cơm thì hắn ăn, hỏi đi vệ sinh không thì hắn có, thời gian khác hắn bị còng ở bên giường, co ro không biết ngủ hay ngây người.

Qua một ngày, đội viên thấy đội trưởng Viên cẩn thận quá rồi, dù sao là tên lái xe chui chứ có phải tướng cướp đâu, năm xưa giết người cũng chỉ là nhất thời mất kiểm soát, mười mấy năm qua cũng có phạm án đâu, chứng tỏ hắn không phải thành phần nguy hiểm.

Bình Luận (0)
Comment