Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 504 - Q4 - Chương 174: Sống Chết Tới Cùng. (2)

Q4 - Chương 174: Sống chết tới cùng. (2) Q4 - Chương 174: Sống chết tới cùng. (2)

Adrenaline trong người Dư Tội không biết đã tăng lên bao nhiêu lần, không chỉ sức lực, giác quan cũng nhạy bén hơn bao giờ hết, thậm chí còn nhìn thấy tích tắc trước khi Vũ Tiểu Lỗi nhảy xuống sông hắn quay đầu lại, mặt vặn vẹo hung tợn, nụ cười đắc ý.

Dư Tội gần như chẳng cần nghĩ, tăng tốc chạy, vù một cái lao xuống con sông nay cải tạo thành công dẫn nước thải.

Ùm, bắt lên đống nước có vàng, có lam, có đen.

Cống nước thải, tanh thối kinh người, chẳng biết sâu bao nhiêu, chỉ thấy hai cái đầu người nhấp nhô trôi theo dòng nước. Dư Tội liên tục phun phì phì nhổ nước bẩn ra khỏi miệng, phân biệt phương hướng, sau đó quyết định nhanh chóng, cởi quần áo ra, người tức thị thoải mái nhẹ nhàng hơn không ít. Nhìn thấy Vũ Tiểu Lỗi đang đạp nước ùm ùm, cố sức hướng về phía tây nam, nơi đó là cửa biển, có lẽ hắn biết trên bờ đã bị cảnh sát bao vây, không còn đường thoát.

“ Vũ Tiểu Lỗi, đặc cảnh đã bắt đầu bao vây rồi, phản kháng chỉ có chết thôi.” Dư Tội chân chạm tới bờ đê, đạp một cái tăng tốc trôi về phía Vũ Tiểu Lỗi:

Uy hiếp một câu, Vũ Tiểu Lỗi thỏ đầu lên giữa đống rác rưởi chửi:” Cút mẹ mày đi, tao sớm không muốn sống nữa rồi, giỏi thì tới ... Hả?”

Không ngờ tới thật, Vũ Tiểu Lỗi thất kinh, vốn tưởng rằng nhảy xuống sông làm chùn bước truy binh, không ngờ rằng người kia bất chấp đuổi theo, giờ còn cách vài mét nữa thôi, bất cần một chút nước bẩn vào miệng, phì một cái phun ra, cuống quít xoay đầu bỏ trốn. Chỉ là hắn không có kinh nghiệm, quần áo thấm nước cản trở hành động rất lớn, còn Dư Tội như cá xuống nước, khoảng cảnh mỗi lúc một gần, thình lình bị một cánh tay túm lấy tóc.

“ Á...” Vũ Tiểu Lỗi bị đau, vung tay gạt Dư Tội ra, Dư Tội buông tay tức thì, hai ngón tay chọc tới, hắn chỉ thấy mắt toàn sao, đau rát, không còn nhìn thấy gì nữa:

Dư Tội từ nhỏ đã đánh nhau như cơm bữa, nhất là luôn một chọi số đông, đòn bẩn của y dùng mãi không hết.

“ Chết mẹ mày đi.”

Vũ Tiểu Lôi nổi điên, cả người lao vào Dư Tội, Dư Tội bị bất ngờ, không nghĩ trong tình thế này đối phương không hoảng sợ lại liều mình phản kháng, bị húc mạnh vào mũi, sặc ngụm nước bẩn.

Nhưng Dư Tội vươn tay ra chụp lấy cổ áo đối phương, cũng đáp lại bằng một húc vào mũi.

Hai người không khác gì dã thú vận lộn sinh tử, Vũ Tiểu Lỗ tráng kiện hơn Dư Tội, sức lực không kém, cố gắng kẹp cổ Dư Tội dìm xuống. Dư Tội trong lúc cấp thiết há miệng ngoạm mạnh vào tay, hắn là hét vùng vẫy, Dư Tội kệ nước bẩn tràn vào mồm, cắn chặt không buông.

“ Tao liều mạng với mày.” Rác thải trôi bập bềnh bên miệng hai người, Vũ Tiểu Lỗi càng đau càng phát cuồng, dùng hết sức lực toàn thân hết đấm, đạp Dư Tội, tên này có lẽ sống lâu năm ở phương nam kỹ năng bơi lội tốt, liên tục dìm Dư Tội xuống.

Ùm, lại lần nữa bị dìm xuống, cố lắm mới ngoi lên được, sở trường Dư Tội không phải đánh sáp là cà, cả thể hình lẫn thể lực y không tốt hơn người khác, rất bất lợi, lại ở môi trường không thuận lợi, dần dần thất thế.

Thế nhưng đột nhiên "cạch", Vũ Tiểu Lỗi đang định bỏ Dư Tội lại mà chạy, không ngờ cổ tay bị siết chặt, bị còng rồi, Dư Tội mặt đầy rác rưởi rống lên: “ Mày không thoát đâu.”

“ Vậy thì cùng chết.” Tay bị cái còng thép còng lại, Vũ Tiểu Lỗi tích tắc kinh hoàng chuyển hết thành sự điên cuồng, lại gầm gừ dồn hết sức bình sinh ẩn Dư Tội xuống nước:

Lại nói những người khác, hai bên bờ cống nhiều chướng ngại vật, nhà ở, hàng quán, người, truy đuổi khó khăn hơn nhiều, Lý Ngốc nhanh chân kiếm được cái thuyền nhỏ, là thuyền vớt rác, nhưng nhảy lên thuyền mới biết trò này nhìn thì dễ làm không dễ, kệ hắn cố sức chèo ra sao, cái thuyền cứ quay vòng tròn.

Trong lúc đó Lý Thuyên Dương chạy dọc bờ đê, kiếm cơ hội ném thừng, nhưng hai người kia ngụm lặn trong đống rác đánh nhau, cả hai quấn vào một, không ra tay được.

Lý Dật Phong mắt tinh, hắn nhìn thấy Vũ Tiểu Lỗi lực lưỡng đang ra sức ấn Dư Tội xuống nước, Dư Tội phản kháng ngày một yếu, cố gắng ngoi đầu lên phun nước bẩn ra liền bị ấn xuống.

Tức thì nhiệt huyết bốc lên, lần nữa nhìn đống rác rưởi bẩn thỉu nổi lềnh phềnh trên mặt nước, nhổ phì một bãi nước bọt: “ Mẹ nó, hôm nay lão tử làm anh hùng.”

Nói rồi phi thân nhảy qua rào chắn, rống lên: “ Anh, em tới cứu anh đây.”

Cùng với đó là tiếng vật nặng rơi xuống nước, uỳnh một phát, đủ thứ bắn lên tung tóe như dội bom, động tĩnh lớn làm Vũ Tiểu Lỗi quay đầu nhìn, chỉ thấy một thằng điên khác lao vọt lên khỏi mặt như như cá chép vượt Long Môn, động tác đầy mỹ cảm, tiếp đó hạ cánh lên vai hắn.

Tình thế thay đổi ngay tức thì, Lý Dật Phong ấn được Vũ Tiểu Lỗi xuống, kéo Dư Tội lên để cho y thở. Vũ Tiểu Lỗi ở dưới dùng còng bị còng dính vào Dư Tội kéo y theo, thấy cách này không xong, Lý Dật Phong vòng ra sau lưng siết cổ hắn, lại kéo Dư Tội lên, Vũ Tiểu Lỗi thấy không xong, cứ nhè Dư Tội mà đấm, Dư Tội đấm trả.

Lý Dật Phong thi thoảng bị vạ lây, trúng đòn của cả hai, tay chân lẻo khoẻo của hắn không ắn thua, há mồm ngoạm.

“ Á ...” Vũ Tiểu Lỗi lần nữa kêu lên đau đớn:

Viên Lượng vừa tới nơi, chạy men theo đê tới 2km, càng nhìn càng kinh khiếp, không ai ngờ tới cuộc truy bắt thảm liệt như thế, nhiều người tuy biết bơi, nhưng nhìn dòng sông không khác gì cống đều chùn bước.

Lý Thuyên Dương không kiếm được cơ hội ra tay hô lên: “ Anh Phong giơ tay.”

Lý Dật Phong giơ tay một cái, dây thừng bay tới thịt chặt lấy cổ tay, kéo mạnh, hắn kêu như heo bị chọc tiết, chửi um: “ Con mẹ nó, còn đứng nhìn làm gì, nhảy hết đi.”

“ Làm tường người ...” Viên Lượng nhảy xuống đê, lại thêm người nữa, đám cảnh sát huyện, cả nhân viên kỹ thuật cũng nhảy theo, đám đồng nghiệp Thượng Hải có vẻ không sợ khổ, nhưng lại sợ bẩn, chần chừ không ai xuống.

“ Để tôi ...” Đội trưởng Ôn vậy mà ném mũ cảnh sát đi, vin tay nhảy qua lan can xuống nước trước tiên:

Thế là người nọ nắm tay người kia, tạo thành tường người giống lưới cách ly, chắn hướng ba người kia trôi tới. Lý Ngốc chèo thuyền không được nhảy xuống nước từ lâu, hắn bơi không tốt, chỉ dám men theo bờ sông đẩy thuyền tới, gia nhập vào bức tường. Ba người kia quấn lấy nhau đã sức cùng lực kiệt, đại thế đã mất, Vũ Tiểu Lỗi từ bỏ kháng cự, rất nhanh tường người áp sát, nắm lấy đồng nghiệp kéo lên bờ, lúc này mới phát hiện nghi phạm đã bị còng chung với chàng cảnh sát chỉ mặc cái quần đùi kia, vừa thán phục, vừa khiếp sợ.

Chuyện tiếp theo đó là vấn đề thủ tục, rất nhanh xác nhận được thân phận, viên đội trưởng kia kinh ngạc với độ chịu chơi của cảnh sát quê vớt lên bờ đang nôn ọe không ngừng, giơ ngón cái lên.

Lúc này đại đội cảnh sát đã tới, bao vây kín xung quanh, rất nhiều dân cảnh không tham chiến chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, thế quái nào mà cứ như nhảy xuống nước tắm rửa tập thể vậy? Cả đám thối mù làm người ta không muốn tới gần.

Lúc này nhìn rõ bộ mặt thật của con sông rồi, khắp nơi nổi lềnh phềnh rác thải sinh hoạt, rau cỏ, hộp cơm dùng một lần, nước bẩn tới gần như không phân biệt được màu sắc, nhìn thôi đã thấy lợm giọng. Cứ như Lý Dật Phong đã nôn nửa ngày trời vẫn muốn nôn, nôn chưa đã muốn cởi cả quần áo vứt đi, vừa đụng vào cúc áo dính theo cái gì nhớp nháp kéo thành hàng dài, thế là lại nôn.

“ Anh Phong, không sao chứ?” Lý Thuyên Dương cẩn thận kéo thừng ra, chỗ đó bị thừng siết sưng tấy:

“ Không nhẹ một chút được à?” Lý Dật Phong giận cá chém thớt đá một phát, quay sang nhìn Dư Tội chỉ còn lại cái quần đùi được đám cảnh sát cởi đồ khoác lên, không nhìn được phì cười, cười rồi lại thấy mắt cay cay, ấp a ấp úng định xin lỗi mà nhất thời không nói ra được:

Cả đời này mình phấn đấu tới đâu cũng chẳng bằng một góc đồn trưởng.

Bình Luận (0)
Comment