“ Vẫn muốn chạy à?” Dư Tội hời hợt thả một câu đe dọa: “ Bị xe đâm chết không liên quan tới chúng tôi đâu nhé:”
“ Không chạy không chạy, huynh đệ, nhìn cậu biết ngay là người tốt.” Tôn Vạn Bác khúm núm nịnh:
“ Chắc chắn đa số thời gian hắn ở nơi này chứ?” Dư Tội không yên tâm hỏi:
“ Chắc chắn, lái xe ở khu này tôi quen hết, bọn họ cần hóa đơn của tôi mà, không sai được đâu huynh đệ.” Tôn Vạn Bác vừa nói giữ quần, cẩn thận hỏi: “ Huynh đệ, cho xin thắt lưng được không?”
“ Không, cứ giữ thế đi.”
Lái xe dù chở khách không thể thiếu hóa đơn, chẳng may người ta cần mang về thanh toán thì sao? Tên này chuyên kinh doanh các loại hóa đơn, dấu đỏ đàng hoàng, không chỉ hóa đơn lộ phí mà còn đủ loại, tìm được trong xe hai thùng, hơn vạn hóa đơn các loại, còn đầy đủ hơn bên thuế vụ.
“ Lần cuối gặp hắn là bao giờ?” Những câu này Dư Tội hỏi rồi, nhưng trong lơ đễnh cứ thi thoảng lại hỏi xem có phải nói dối không:
“ Nửa tháng rồi, thông thường cứ nửa tháng là hắn gọi điện thoại lấy hóa đơn ... Lần này không biết sao mà không thấy gọi.”
“ Hắn tên là gì?”
“ Họ Thạch ... Huynh đệ, tôi không biết, cái nghề này ai hỏi họ tên.”
“ Vậy sao nhớ rõ số xe thế?”
“ Biển số xe tôi làm mà, tôi có công ty, chuyên làm hộ các loại thủ tục, hình như không dùng tên hắn.”
Tôn Vạn Bác nói chuyện một lúc nhìn bốn tên giống tội phạm truy nã:” Huynh đệ, các cậu thực sự là cảnh sát à?”
“ Chẳng lẽ không giống?” Lý Thuyên Dương đang nhìn đùi nữ nhân qua đường, nghe thế trừng mắt lên:
Tôn Vạn Bác cười giả lả: “ Hình như không giống lắm.”
“ Anh hi vọng là loại nào, nếu chúng tôi là cảnh sát, bằng vào số hóa đơn trên xe, anh vào trong kia vài năm.” Dư Tội nửa đùa nửa thật trêu ghẹo: “ Nếu chúng tôi không phải cảnh sát thì … chà chà, xe này, tiền mặt này, thể ngân hàng này ...”
Lý Dật Phong cười hăng hắc xoa xoa tay làm bộ tham lam phụ họa với đồn trưởng.
Tôn Vạn Bác giật mình, nhưng dù gì cũng là người lăn lộn bao năm, mặt dày sán tới: “ Huynh đệ, chuyện gì cũng có thể thương lượng với nhau mà, cần gì phải làm thế, đâu ai được lợi lộc gì.”
Rõ ràng ngả về phía Dư Tội là dân giang hồ tìm người tính sổ, đếch tin mấy thằng này là cảnh sát.
“ Không cần thương lượng, chúng tôi chỉ tìm người kia, không hứng thú với anh.” Dư Tội không thèm để ý tới tên này nữa:
Rút thắt lưng, buộc dây giày, còn chắc hơn cả còng, xe bị giữ đó, đố dám chạy.
Xem đồng hồ, 17 giờ rồi, Lý Dật Phong cứ liên tục hỏi sao chưa tới, Tôn Vạn Bác nói giờ cao điểm, đường chính tắc hết, đang nói đột nhiên hắn chỉ: “ Huynh đệ, hắn tới rồi, chính là hắn …”
Nói xong hắn đứng ngay dậy, Dư Tội kéo xuống, quên mất tên này bị lấy mất thắt lưng rồi, thế là cứ thế phơi mông đứng lên, sau đó thét lớn kéo quần, làm người đi qua thấy cảnh này không nhịn được cười.
Ở trên cầu vượt đỗ một hàng xe, đều là xe kinh doanh phi pháp, có người nhận ra Lão Phiếu, lớn tiếng hỏi chuyện gì, Tôn Vạn Bác hô: “ Cứu tôi với, cứu tôi với ... Bọn chúng bắt cóc tôi.”
Nói rồi đưa tay vẫy, quần lại tụt xuống, xung quanh được một trận cười no bụng, cả nữ nhân cũng che miệng cười, có cô gái trẻ còn trêu: “Đừng kéo lên, trông được đấy.”
Mọi người lại phen bình phẩm, có người thắc mắc, đây có phải là một hình thức nghệ thuật đường phố nào đó không?
Trên cầu lái xe hỏi vọng xuống:” Lão Phiếu, không bán phiếu nữa mà bán thân à?”
Người xem tụ tập thành vòng, nói cười bình phẩm trêu chọc Tôn Vạn Bác, Dư Tội thì rút còng ra, từ từ di chuyển, y nhìn ra rồi, là người trung niên nam, mặt bên khá giống ấn tượng, tuy hơi béo một chút.
Lý Dật Phong đi qua đường, giả vờ đi mua hoa quả, tới sạp bán hoa quả mới nhớ mình không có vũ khí, vì thế mua quả dứa to nhất. Lý Ngốc và Lý Thuyên Dương đang áp sát, cái xe kia đúng là rẽ về phía này, Lý Thuyên Dương cho tay vào hông rút dây thừng ra, đây là ngón nghề sở trường của hắn, hữu dụng hơn cả còng.
Dư Tội sốt ruột, Viên Lượng mãi chưa tới, lực lượng quá ít, địa điểm phức tạp, sợ xảy ra sơ xuất, chỉ chỉ tay, Lý Ngốc hiểu ý, tới đó chặn đường ở lối vào ga tàu điện ngầm.
Mấy lần bắt người rồi, toàn nhờ Lý Thuyên Dương công kích tầm xa, hắn là chủ lực, Dư Tội đi thêm vài bước, chiếc xe kia sắp dừng, tìm Lý Dật Phong để bố trí thì không thấy tên này nữa, giật mình tìm kiếm,
Lúc này Lý Dật Phong lom khom người lách qua mấy cái xe, chiếc 9473 vừa dừng lại, lái xe đi xuống, hắn đứng lên bắt chước trên TV đứng thẳng người uy phong lẫm liệt quát: “ Vũ Tiểu Lỗi, anh đã bị bắt.”
Lái xe quay lưng lại với hắn, chuẩn bị đóng cửa xe, Lý Dật Phong chạy nhanh tới, cầm quả dứa đập, không ngờ người kia lách người, đẩy cửa xe một cái, Cẩu thiếu gia va mạnh vào cửa xe, thoáng sơ xuất, người kia xoay người chạy luôn, vù một phát thừng bay tới, tròng đúng đổ Lý Dật Phong.
Con mẹ nó đúng là quân ăn hại, thành sự không đủ, bại sự có dư.
Dư Tội không còn cách nào khác, quát lớn đuổi theo:” Đứng lại.”
Nghi phạm chạy hộc tốc, lựa chọn đầu tiên quả nhiên là tàu điện ngầm, nhưng không ngờ Lý Ngốc hơi vội, còn cách một quãng đã hung hăng lao tới, người kia phanh gấp, xoay người chạy vào dòng xe.
Tiếng còi xe, tiếng chửi bới náo loạn, Dư Tội hết né lại nhảy, vượt qua mấy cái xe đuổi theo, nhưng chậm mười mấy bước, sau lưng y mấy cái xe phanh gấp, xô vào nhau, thò đầu ra chửi bới.
Hay rồi, lần bắt được hay không chưa biết, nhưng gây họa là cái chắc.
Mặc dù đám đông tan ca nhốn nháo che lấp hỗn loạn, nhưng vẫn có người phát hiện chuyện khác thường, mau chóng bấm số gọi cảnh sát, không ngờ mấy chục giây sau xe cảnh sát đã tới, có người chỉ chỗ, chạy tới nơi thì chiếc xe 9473 đã trống rồi, thế là đại đội nhân mã túa ra chạy theo hướng người dân chỉ, đồng thời gọi chi viện.
Tức thì tiếng còi cảnh sát vang vọng, vô số xe tuần tra, cảnh sát trực khu vực, ở các hướng khác nhau đỏ tới, chốt chặn lập nên, vòng vây lớn từ từ khép lại.
Có một kẻ lọt lưới may mắn, Tôn Vạn Bác thấy không ai chú ý tới mình, lén lút kéo quần lên, vào xe, đóng cửa lại, chuồn mất ...
Lý Dật Phong ôm mũi truy đuổi, chửi bới liên tục, sao lần nào truy bắt chỗ này cũng gặp họa, thêm lần nữa thì còn gì mặt đẹp trai, hắn đuổi nhanh nhất, vẫn còn cách một quãng xa.
Không súng, có mỗi còng, mà giờ có súng cũng không dọa nổi cái tên chạy bát sống bán chết kia.
Lý Dật Phong vừa chạy vừa chửi bới mấy bộ phim làm hắn phạm sai lầm, biết thế không hô câu ngu xuẩn đó, cứ đập quá dứa xuống trước cho rồi. Không ngờ nghi phạm vào đường cùng chạy nhanh thế, chứ không à, đồn trưởng ngày nào cũng luyện tập như biến thái mà không đuổi kịp nữa là, tên này khác hẳn bộ dạng thư sinh mười mấy năm trước, lúc này vạm vỡ lắm rồi, lúc thì băng băng qua bụi cỏ, lúc nhảy qua hàng rào, Lý Dật Phong đã cảm thấy ngực như có lửa cháy, toàn thân ướt đẫm, đối phương vẫn chạy như không biết mệt.
“ Mẹ nó, mày không còn đường chạy đâu. “ Vừa chạy Lý Dật Phong vừa dọa, còn hô hào phía sau nhanh lên, nhìn thấy đối tượng chạy qua cái cầu, phía dưới có cái cống bẩn thông tới biển:
Ở phía sau Lý Ngốc và Lý Thuyên Dương cũng thở hồng hộc rồi, sợ cái gì thì cái đó tới, Vũ Tiểu Lỗi thả mình từ trên cầu xuống, ùm một tiếng, biến mất.
“ Mẹ nó, hỏng rồi.”
Ba người đồng loạt dừng bước, không ngờ Dư Tội bắt kịp phi thân xuống nước.
“ Mau mau, con mẹ đó, đây là cống nước thải, điên cả rồi.”
Lý Dật Phong ôm đầu hét như bị điên, biết lỗi của mình, cắm đầu chạy xuống cầu truy đuổi, nhưng muộn mất rồi ..