Hoàng hôn ngày thứ tư, mấy người ăn tối trước ở quán ven đường khu Dương Phố, món Thượng Hải ăn không quen, đồ Xuyên lại cay, cái kiểu bát mỳ lớn ở quê thì không hi vọng gì. Một chút canh, một bát cơm gạo, ăn được một nửa Viên Lượng đặt bát xuống, gian nan cử động lưỡi rộp mấy chỗ.
Đội viên quan tâm nói:” Đội trưởng, làm vài viên song hoàng liên giải nhiệt nhé?”
“ Thôi, cái bệnh này của tôi khi nào có tin xác thực mới hữu dụng, thuốc chả ăn thua gì đâu.” Viên Lượng nhăn mặt cầm bát canh lên cố húp thêm.
Đội viên ở đây có người lần đầu đi truy bắt, không ngờ rằng khổ như thế, nhưng mà khổ cũng không kêu được, mọi người đều thế cả, đành chịu thôi.
“ Đội trưởng, thế này không được, Thượng Hải rộng như thế, đi mấy ngày chưa hết, giờ cả dân cảnh địa phương cũng chê chúng ta phiền phức, không thèm để ý.”
“ Thông cảm đi, bọn họ bận rộn như vậy, một đồn công an quản lý số nhân khẩu hơn cả huyện chúng ta.”
“ Nhưng đó là tội phạm giết người bỏ trốn, phải coi trọng cao độ chứ.”
“ Nơi này mỗi ngày bao nhiêu vụ án, lúc khác thử tìm hiểu xem, cả án giết người hiện giờ chưa chắc đã gây oanh động, nói gì án mười tám năm trước.”
Đám đội viên thì thào luận, Viên Lượng cố húp hết được bát canh, nói:” Được rồi chuyện tới mức này phải làm tiếp thôi, than phiền nữa.”
Lúc này cả đám quay sang hi vọng nhóm Dư Tội có thành tích, kỳ thực hâm mộ đám cảnh sát quê bất chấp đó, bọn họ chứng kiến cách đám đó tra án rồi, tìm thấy người cần hỏi chuyện, lôi vào chỗ vắng đấm đá một trận mới hỏi. Cách phá án đó đúng là trực quan, hợp khẩu vị, nào như cảnh sát thành phố lớn, đầu tiên kính lễ, đưa giấy tờ, nói chuyện văn minh như học sinh tiểu học.
Lúc ăn cơm là 4 giờ hơn, ăn nửa tiếng, lên xe không lâu thì có điện thoại, Viên Lượng thấy số đương địa liền nhận máy:” A lô, tôi là người liên hệ phía cảnh sát Sơn Bắc ... Có tin tức gì? Được chúng tôi tới ngay.”
Lại có nghi phạm ở khu khai phát, cần họ tới xác nhận, xe lên đường, song không ai hi vọng nhiều nữa.
Địa điểm là xưởng sửa chữa Hoành Đạt, xe đi hơn một tiếng, gần như tới rìa Thượng Hải, nhảy xuống xe một cái, dân cảnh vẻ mặt sốt ruột dẫn họ vào xưởng, đi qua đống vỏ xe và linh kiện, tới cái nhà tạm, dân cảnh giới thiệu xưởng trưởng người đầy dầu mỡ.
“ Đúng là giống, có điều không làm việc ở chỗ chúng tôi nữa.” Xưởng trưởng kể lại:
“ Đi khi nào?” Viên Lượng hỏi vội:
“ Mười mấy ngày rồi, nhưng mà người đó mang khẩu âm An Huy, không phải Sơn Bắc đâu.”
Tức thì mọi người cùng mở to mắt, đó chính là nơi Vũ Tiểu Lỗi lẩn trốn trước khi tới Thượng Hải, Viên Lượng vỗ trán, nếu là đi mười mấy ngày trước thì khả năng là đọc được tin tức truyền bá trên mạng.
Hỏi chiều cao, đặc trưng, tán gẫu chuyện thường ngày của nghi phạm, tìm kiếm đống rác cùng nơi ở của nghi phạm, không lâu sau bày một đống lớn trong xưởng.
Kỹ thuật viên đi theo bắt đầu xử lý đơn giản, gửi hình ảnh về, đồng thời lấy vân tay sót lại, rất nhiều, những 23 cái, bận rộn hơn một tiếng. Viên Lượng càng thấy càng giống. Khẩu âm An Huy, cao 1m75, lái chiếc xe trong nước, đồ second hand, sống ở đây năm sáu năm, bống nhiên từ chức. Xưởng trưởng không biết hắn ở đâu.
Thêm lúc nữa có tin tức phấn chấn truyền về, 5 dấu vân tay trên chiếc bật lửa vứt đi khớp với của Vũ Tiểu Lỗi, gần như khẳng định được chính là nghi phạm rồi.
Tin tức truyền đi không lâu, phân cục khu khai phát phải hơn 30 người tới bao vây xưởng sửa xe.
Biển số xe, nơi ở, quy luật sinh hoạt, tiến hành tìm hiểu sâu hơn từ nhân viên trong xưởng, sau đó có vị đội trưởng hình sự tới giao tiếp với Viên Lượng, thương lượng dụ bắt hay truy bắt, quan trọng có biển số xe, nhanh chóng tra được tung tích.
Biển số 9473, không phải biển Thượng Hải, cái này Dư Tội đoán đúng.
Viên Lượng còn đang thương thảo chuyện khoanh vùng truy bắt thì có điện thoại, cứ tưởng nơi nào có tin tức, không ngờ là của Lý Dật Phong.
“ Đội trưởng Viên, chúng tôi tra ra rồi.”
Viên Lượng chế nhạo: “ Cái gì, các cậu tra ra rồi cơ à ... Ha ha ha, ở chỗ chúng tôi đã xác nhận dấu vân tay, hắn làm trong xưởng sửa xe, đồn trưởng của các cậu sai rồi.”
“ Các anh sai thì có, hắn lái xe dù.”
Hỉnh cảnh đương địa ngạc nhiên: “ Các anh còn có người bên ngoài à?”
Giọng rất không vui, chấp pháp khác địa bàn mà không đánh tiếng với cảnh sát đương địa? Viên Lượng kệ, nói thẳng:” Dật Phong, bảo Dư Tội về đi, ở đây sắp tra được tin tức chuẩn xác rồi.”
“ Chúng tôi cũng có tin tức chuẩn xác.” Lý Dật Phong rất ương bướng:
“ Đừng làm loạn thêm nữa, mau về đây.” Viên Lượng tức giận ra lệnh:
- Biển số 9473, chúng tôi đang chuẩn bị bắt hắn.
“ Cái gì?” Viên Lượng dùng hai tay nắm chặt điện thoại, giọng lớn lên: “ Làm sao các cậu tra ra được .. Không không cần nói cái đó, đang ở đâu?”
“ Đường Hoàng Gia Banh, trạm xe bus phía nam, gần cầu vượt ... Các anh đến mau, chúng tôi chuẩn bị bắt đây.”
“ Này ...” Viên Lượng ngăn không kịp nữa, thu lại điện thoại, áy náy nói với đồng nghiệp: “ Xin lỗi thám trưởng Ôn, tiểu tổ bên ngoài của chúng tôi tra ra được cái xe đó, họ chuẩn bị bắt giữ rồi, tôi phải đi đây.”
Nói xong dẫn đội viên nhảy ngay lên xe, theo bản đồ chỉ đường tới địa điểm, vừa lên đường không lâu thì có hai chiếc xe cảnh sát đuổi theo, vượt lên trước dẫn đường.
…… …………..
Lý Dật Phong gọi điện thoại xong quay về bên đường, dùng 3 đồng mua dưa Cáp Mật xiên vào cái đũa, ngồi cùng với mấy người anh em, nhai rau ráu. Lý Ngốc đang bị nhiệt miệng, chân còn bị rộp, Lý Thuyên Dương vừa mút kem vừa ngồi nghe Dư Tội tán gẫu với người báo tin.
Mấy ngày qua tóm được bao nhiêu người, đã không còn nhớ nửa, lần này thấy được bản lĩnh của đồn trưởng Dư, bất kể anh trốn trong nhà, KTV, trong hội sở, hiệu gội đầu mát xa, đều có trăm cách lôi ra ngoài, sau đó trong thời gian cực ngắn khiến phải khai ra.
Tên này do đồn trưởng Dư tóm được bên trong hội sở, hôm trước tóm được tên chuyện đập cửa sổ ăn trộm, nhắc tới tên Tôn Vạn Bác, biệt danh "Lão Phiếu", tiếp xúc với toàn bộ người lái xe dù ở trong địa bàn. Đuổi tới hội sở thì phục vụ viên không cho vào, còn thông báo cho bảo an, giám đốc hùng hổ dẫn 20 người tới bao vây 4 người họ.
Không ngờ đồn trưởng lấy phù hiệu ra dọa, con mẹ nó, cảnh sát vùng ngoài, còn là cảnh sát quê, sợ chó gì, phát sinh xung đột thành sự kiện hình sự, trong vòng 5 phút đảm bảo xe cảnh sát tới chật kín nơi này, lúc đó làm ăn cái cứt, đi uống gió tây bắc hết.
Nếu là cảnh sát đương địa, gọi điện cấp trên một cái là cuốn xéo về ngay, làm nghề này ai chả có quan hệ, cảnh sát vùng ngoài thì phiền rồi, tất nhiên xảy ra chuyện thì đối phương chẳng có kết cục gì tốt, nhưng thế này không khác gì sinh sự với người qua đường, chuốc lấy rắc rối không đáng có, đồ sứ đấu với sành mẻ thì bên nào nát trước ai cũng biết.
Giám đốc đành xuống nước hỏi có chuyện gì?
Biết tìm Tôn Vạn Bác còn liên quan tới án mạng, viên giám đốc mời bốn vị cảnh sát quê ngông nghênh đi vào phòng khách, làm ăn không sạch sẽ như họ sợ hai loại, dân giang hồ chơi liều và cảnh sát nát chơi cùn, đành phải nhân nhượng.
Nhìn mấy tên cảnh sát quê vào hội sở cao cấp há hốc mồm, viên giám đốc càng thấy quyết định đúng, đi dây dưa với thứ nhà quê này thắng chỉ có lỗ, sau khi làm trung gian thương thảo với Tôn Vạn Bác, đồng ý để đưa người đi trong hòa bình.
Mới đầu Tôn Vạn Bác không phối hợp, có điều mông, eo, và vài chỗ mềm xuất hiện vài vết tìm thì khá là phối hợp.
Lúc này ngồi bên lề đường, áo vest chỉnh chu, sơ mi trắng, giày da, giống đại bộ phận ông chủ ông chủ thận hư túi tiền lớn ở thành phố này, song không hài hòa với người bên cạnh, hắn vẫn kiếm cơ hội chạy, nhưng mà thắt lưng bị người ta lấy, cúc quần bị đứt, có cơ hội cũng chẳng chạy nổi huống hồ nhìn chiếc Volkswagen TT của mình bên đường, mấy chục vạn, bỏ sao được, rồi cả hóa đơn giả nữa chứ, người ta tố lên có mà chết.