“ Anh, em nói chuyện của em gái anh với cha em rồi, cha em nói không thành vấn đề, cha em có người quen ở quân khu quê anh, mùa xuân năm sau tuyển quân, chỉ cần em gái anh đăng kỳ là thông qua, thế nên vụ án này … “ Lý Dật Phong nói nửa chừng quan sát sắc mặt Dư Tội rối rít xua tay: “ Đừng mắng em, đây là ý cha em.”
Dư Tội đột nhiên mắng:” Cha cậu là thứ khốn kiếp.”
“ Cái gì, anh nói lại xem nào?” Lý Dật Phong nổi khùng tóm cổ áo Dư Tội:
“ Không phải thứ khốn kiếp sao nuôi dạy ra thứ ngu xuẩn như cậy?” Chẳng có tí uy hiếp nào, Dư Tội dễ dàng gỡ tay hắn đẩy ra, còn hùng hổ bằng mấy, rống vào mặt Lý Dật Phong: “ Con mẹ nó, não lợn à, bây giờ bao manh mối như thế, căn bản không cần Ngả Tiểu Nam khai ra, tóm được hắn cũng là chuyện sớm muộn, lúc này còn muốn rút lui, cậu là cái thứ mẹ gì vậy?”
Lý Dật Phong bị mắng tới cơn giận xì luôn, khó xử lắm: “ Anh, anh cũng có chút lòng thương người chứ, anh nói xem Ngả Tiểu Nam chồng bị giết, rồi giờ bao che nghi phạm , lại bị giam vài năm ... Chuyện đó, ai chẳng bất bình? Cha em nói, chuyện này mắt nhắm mắt mở cho qua đi, tra tiếp là ép người ta vào đường cùng ...”
“ Cút xéo ... Con mẹ cậu đời này chỉ đến thế thôi, lúc cần biết thương người thì không đủ tình thường, lúc cần cứng rắn không xong, thứ ăn hại không được việc gì, xéo ... “ Dư Tội bừng bừng lửa giận, rống lên còn tung chân đá:
Lý Dật Phong hết hồn, quay đầu chạy luôn, có điều chạy không bao xa còn cố bỏ lại một câu: “ Em không làm nữa, cha em không cho làm.”
Chát, Dư Tội tháo giày ra ném, tức tới đá tung cửa phòng tắm, xả nước lạnh lên người.
Khi Dư Tội ra thì không biết Viên Lượng tới từ khi nào, tay còn cầm cái giày, cười: “ Xem ra các cậu lục đục nội bộ.”
“ Đừng nhắc tới nữa, đó là thằng ngu không nâng đỡ được.” Dư Tội chưa hết bực:
“ Cậu ta có vẻ cũng không sai, cục trưởng Cố đã giải trừ lệnh phong tỏa, giờ rất nhiều người biết chúng ta bắt Ngả Tiểu Nam, người đồng tình rất nhiều, áp lực của cục trưởng Cố rất lớn, hiện cả nhà Lý Huệ Lan kéo tới khóc lóc kìa ...” Viên Lượng vừa nói vừa nhìn phản ứng của Dư Tội:
Sợ khó là bình thường, đồng tình cũng nên có, nhưng không thể dừng lại, Dư Tội nghiến răng: “ Như thế càng nên bắt hắn về thật nhanh tránh đêm dài lắm mộng, xem xem vì tên khốn kiếp đó mà gây ra những chuyện gì rồi. Sao, nhìn tôi cái gì?”
Viên Lượng lắc đầu:” Không có gì, nhưng cậu đúng là sắt đá, không có chút thương hại nào sao?”
“ Có, nhưng thương hại phải đặt đúng chỗ, không có nghĩa là dung túng nhân lượng, nếu ngày nào đó Vũ Tiểu Lỗi vô tình sa lưới, chuyện hôm nay sẽ tái diễn ... “ Dư Tội lửa giận rất lớn, thời khắc này không cho phép đoàn đội bất hòa:” Nếu anh không làm được thì lui đi, tôi tổ chức đội ngũ dám làm việc này, tha cho Vũ Tiểu Lỗi không phải là giúp họ.”
“ Ý tôi không phải thế.” Viên Lượng nghiêm mặt:
“ Chi đội kỹ thuật hình sự phái tới mấy cao thủ, căn cứ vào đường lối của cậu ra soát camera giám sát, đây là kết quả ...”
Có chiếc camera chụp được ảnh toàn thân nghi phạm, trông rất giống công nhân sửa xe, bọn họ phán đoán nghi phạm làm việc liên quan ngành nghề sửa xe, cho nên coi đó là trọng điểm điều tra.
Manh mối đã nhiều tới mức này, nơi ẩn thân của nghi phạm đã sắp bại lộ, cho nên Viên Lượng nói: “ Đồn trưởng Dư, khả năng cậu đoán sai rồi, đừng quên vụ đánh cược của chúng ta.”
“ Đợi kết quả có rồi hẵng nói.”
Viên Lượng vỗ trán: “Trước kia sao tôi không nhận ra cậu tự phụ như thế nhỉ?”
“ Đó gọi là tự tin, còn anh thì quá thiếu tự tin, hôm nay chúng ta chia ra điều tra, xem ai nhanh hơn. “ Dư Tội không để tốn thời gian thêm nữa, sửa soạn lên đường:
Khi Dư Tội và Viên Lượng người xuống lầu ăn cơm xong chuẩn bị xuất phát thì Lý Dật Phong lại sán tới, chen lên xe, muốn đi cùng đồn trưởng, dọc đường bóp vai đưa nước mới thuốc, Dư Tội bị độ mặt dày của tên này làm bật cười hết cách.
Phổ Đà, Hồng Khẩu, Dương Phố, Lô Loan toàn khu vực trọng điểm được cả đồn công an lẫn phân cục rải dân cảnh ra tra kiểu giăng lưới vét cá, mặc dù đặc trăng rất rõ ràng, rút gọn đối tượng điều tra tới cực điểm, nhưng ở cái thành phố nghìn vạn nhân khẩu này, cho dù Viên Lượng nhìn rất tự tin cũng phải toát mồ hôi hột.
Đúng chín giờ, xưởng sửa xe Đại Chúng khu Mẫn Hành, dân cảnh điều tra phát hiện một người khả nghi, người đó vứt công cụ bỏ chạy, dân cảnh lập tức truy đuổi, chạy qua hai con phố bắt được, sau khi đối chiếu tướng mạo và vân tay, không ngờ cũng là kẻ gây án bỏ chạy. Khi Viên Lượng hưng phấn tới nơi thì đã có kết quả, không phải Vũ Tiểu Lỗi mà là nghi phạm ăn trộm bị tỉnh Thiểm Tây truy nã.
Đi qua từng xưởng sửa xe, cảm giác không khác gì mò kim đáy biển, Thượng Hải có sản nghiệp xe hơi, người theo nghề sửa chữa phải tới hơn mười vạn, xưởng sửa chữa lớn nhỏ chi chít lập nên khắp nơi, nghề nghiệp cấp thấp này người bản địa làm rất ít, nên muốn tra là tra toàn bộ xưởng, tiến triển rất chậm.
Đương nhiên Viên Lượng không quên phán đoán của Dư Tội, nhắc nhở là xe phi pháp cũng phải tra, dân cảnh đương địa tùy tiện chỉ đầu đường một khu dân cư.
“ Đội trưởng Viên, tra xe gì cũng được, chỉ có xe dù là không thể tra ... Anh nhìn đi toàn bộ xe đỗ ở kia đều thế, có người tranh thủ có xe kiếm thêm ít tiền xăng, có người lái xe đơn vị đi kiếm thêm, nói ra thì toàn là xe phi pháp, tra thế nào? Nhiều hơn cả xe chính quy.”
Khó thật, giống như tra gái đứng đường, lưu manh thành phố, tra không xuể.
Thế là hắn ngậm miệng lại, còn biện pháp điều tra của Dư Tội thì chắc chắn là không dám nói ra rồi.
Đúng 11 giờ, lại có tin tức truyền ra, ở khu Kim Sơn phát hiện kẻ khả nghi, nguyên quán Sơn Bắc, Viên Lượng vội chạy tới, không phải, là người vừa mãn hạn tù.
Nửa tiếng sau phân cục Hồng Khẩu cũng phát hiện nghi phạm, song cũng không phải, có điều là kẻ gây thương tích bỏ trốn.
Viên Lượng lấy làm lạ, làm sao lại ẩn chứa nhiều nghi phạm bỏ trốn như thế, dân cảnh nói quen rồi, cái thành phố này nhân khẩu tương đương cả tỉnh khác, dân cảnh ngày ngày tra CMT ở tàu điện ngầm cũng bắt được không ít nghi phạm bỏ trốn các nơi.
Thế là Viên Lượng càng thấy khó tin, ở cái thành phố nghiêm ngặt thế này, từ khu thương mại có cảnh sát mang súng tuần tra, sân bay, tàu điện ngầm, bên xe bus có dân cảnh liên tục kiểm tra CMT, vậy mà Vũ Tiểu Lỗi có thể sống nhiều năm không bị phát hiện.
Vậy là đối tượng phải có phương thức sinh tồn tương đối ổn định và an toàn, khu trung tâm hẳn không phải nới hắn hay ra vào, song nếu mở rộng ra huyện ngoại thành thì phải giăng lưới quá rộng.
Ba ngày trôi qua, hơn 50 đồn công an điều tra, Viên Lượng chạy mệt hơi, nghi phạm bắt được thì nhiều, chỉ là không có Vũ Tiểu Lỗi.
Tình huống như thế càng làm người ta sốt ruột, không phải người trong cuộc thì không cảm thụ hết được, mấy đội viên nhìn đội trưởng cao lớn vậy mà chỉ ăn được nửa bát canh. Thượng Hải quá nóng, mồ hôi trên người ướt lại khô, khô lại ướt, mỗi cuộc điện thoại gọi tới, câu đầu tiên hắn hỏi là: “ Ở đâu?”
Ở đâu? Cái tử này lặp đi lặp lại suốt mấy ngày, vì thành phố lớn, tắc đường triền miên, đôi khi chưa chạy tới nơi thì đã báo là không phải, ngay cả chỗ thuê phòng cũng không về, giờ giấc chẳng phân biệt, đói thì kiếm chỗ ăn, mệt thì luân phiên ngủ.