Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 500 - Q4 - Chương 170: Không Chịu Tỉnh Ngộ. (2)

Q4 - Chương 170: Không chịu tỉnh ngộ. (2) Q4 - Chương 170: Không chịu tỉnh ngộ. (2)

Trương Nhuyễn Hoa nghe kể chuyện mà đưa tay lau nước mắt liên hồi.

Ngả Tiểu Nam ở vào trạng thái không bình thường, kể mà như tự lẩm bẩm: “ Hai vợ chồng họ tốt lắm, thế là về sau Lang Lang có thêm ông bà, họ có văn hóa, biết dạy trẻ, Lang Lang năm nào cũng là học sinh ba tốt, từ tiểu học lên sơ trung, luôn đứng đầu toàn huyện, cha chồng tôi thấy vui lắm.”

“ Chị có nói chuyện đó cho cha chồng tôi không?” Trương Nhuyễn Hoa hỏi, làm thế khẳng định gây xung đột:

“ Biết cũng chẳng làm được gì, hai đứa em chồng tôi không có nổi công việc đàng hoàng, không ở ngoài lừa lọc thì về vòi tiền, ông ấy cũng chẳng còn năng lực giúp đỡ, kiện cáo bao năm, cảnh sát nhắm vào ông ấy, có chuyện là đưa đi đâu không rõ, biến mất rất lâu mới về. Thời gian đó tôi đã quen cảnh sát tới nhà, Lang Lang còn gọi, ông nội, chú cảnh sát mời đi làm khách kìa ...”

Câu nói đùa chua chát làm hai nữ nhân rơi lệ cười méo miệng.

Dừng rất lâu, Trương Nhuyễn Hoa hỏi: “ Vậy về sau vì sao không đi kiện nữa?”

“ Lúc đó gần 10 năm không có tin tức rồi, có lòng tới mấy cũng bị mài mòn hết ... Không chỉ ý chí, còn tiền nữa, nói ra do dì Huệ Lan luôn chu cấp cho nhà chúng tôi, tôi nhớ năm đứa thứ hai Trần gia xảy ra chuyện, thằng súc sinh đó cưỡng hiếp một nữ sinh cao trung đúng trường cha chồng tôi dạy học ... Cha chồng tôi ngã bệnh, tôi không còn mặt mũi nào ra ngoài, vừa vặn đơn vị huy động tiền xây nhà, cần 4 vạn đồng, nhà tôi gom góp hết chẳng có nổi 400 đồng, cho nên vẫn ở trong nhà cũ, đến một hôm chú Vũ di Lý tới nhà ...”

Đây có lẽ chính là điểm mấu chốt thay đổi mọi chuyện, chăm chú lắng nghe.

Ngả Tiểu Nam nhắm mắt thở dài, tựa hồ câu chuyện người ngoài suy đoán đủ kiểu, từ miệng cô nói ra là sự giải tỏa:

“ Tôi bảo Lang Lang sang phòng bên làm bài tập, dì Huệ Lan và chú Hướng Tiền tới giường bệnh của cha tôi, vậy là hai nhà có thù giết con sau năm ngồi lại cùng nhau, bao năm rồi cha chồng tôi vẫn không bỏ được oán hận, ném bát thuốc đuổi họ đi.”

“ Họ làm thế nào thuyết phục được?” Trương Nhuyễn Hoa rất tò mò, đây là chuyện gần như không thể nghịch chuyển:

“ Họ không đi, mang tới 4 vạn nhà ... Cha chồng tôi ném xuống đất, không thèm. Chú Hướng Tiền nhặt lên đặt lại, ông ấy vẫn vứt, dì Huệ Lan nắm tay ông ấy khóc ... Nói là có thể hận họ, nhưng đừng để con dâu, đừng để Lang Lang phải chịu tội, cả hai nhà đều không còn con nữa, chẳng lẽ nhà ai sống tốt hơn sao?”

“ Thế rồi ba ông bà già cùng khóc ... Dù sao cũng là thù giết con, cha chồng tôi dù thoáng đạt tới mấy cũng không cởi bỏ được tâm kết mười năm ... Dì Huệ Lan và chú Hướng Tiền cũng có chuẩn bị mà tới, nói là không đưa tiền mà là đưa cả con.”

“ Đưa cả con?” Trương Nhuyên Hoa không hiểu:

“ Đúng thế, di Huệ Lan viết tờ giấy ghi địa chỉ cho cha chồng tôi, nói là giờ mới biết con trai ở đâu, là nơi này, hai vợ chồng họ thương lượng rồi, giết người đền mạng thiếu nợ trả tiền, hôm nay trả cái mạng này, không nợ nần gì nữa, họ cũng nhẹ lòng ...” Ngả Tiểu Nam tuy khóc, nhưng rất bình tĩnh, thậm chí nhớ lại ánh mắt còn đầy kính phục:

Khai khai rồi, phòng kỹ thuật im phăng phắc, vậy là cuối cùng cũng đã thừa nhận bao che cho nghi phạm giết người, chỉ là sao chẳng ai vui được.

“ Rồi sao thầy Trần không tố cáo?” Ở trong phòng bệnh, dù biết kết quả là thế, Trương Nhuyễn Hoa không khỏi nhập vào câu chuyện bi thảm:

“ Không, cho tới khi ông ấy qua đời, đem Lang Lang phó thác cho chú di ấy ở trước giường.” Ngả Tiểu Nam kể tới đó cũng như trút được một gánh nặng:

“ Vì thế họ thông qua chị, đưa tiền cho Vũ Tiểu Lỗi?”

“ Ừ, họ muốn tôi làm, họ không tiện.”

Trương Nhuyễn Hoa dậm chân: “ Chị thật là hồ đồ, làm vậy sẽ phải ngồi tù đấy.”

“ Em gái à, vậy cô nói xem tôi phải làm sao? Nhà họ tốt như thế, chả lẽ tôi khai ra sao? Vũ Tiểu Lỗi đáng chết, nhưng không thể vì tôi mà chết, nếu không Lang Lang sẽ không tha thứ cho tôi ...”

Ngả Tiểu Nam khóc lớn, Trương Nhuyễn Hoa ôm lấy, thế là hai nữ nhân khóc.

Ở tầng dưới, kỹ thuật viên ảm đạm tháo tai nghe ra, thất bại rồi, trong lòng họ nổi lên sự thương cảm trái với đạo đức nghề nghiệp, tựa thấy không cần phải bắt thủ phạm giết người nữa, cứ duy trì hiện trạng là tốt rồi.

Trong đội hình cảnh, cục trưởng Cố Thượng Đào lặng lẽ hút thuốc, cười khổ: “ Giờ thì tôi biết vì sao vụ án mắc cạn mười tám năm rồi, giờ chính tôi cũng không biết có nên tiếp tục không?”

Đúng thế, ngay cả người bị hại cũng bao che nghi phạm, trái lẽ thường đến thế, ai mà ngờ ...

Triệu Thiếu Long thở ngắn than dài cùng lãnh đạo rồi cẩn thận hỏi:” Vậy thẩm vấn ….”

“ Dừng đi. “ Cục trưởng Cố dập điếu thuốc: “ Anh thông báo với tiền tuyến, tạm thời không thể thẩm vấn Ngả Tiểu Nam, tất cả chỉ có thể trông chờ vào họ, đây là cái nhọt độc không thể không cắt, nếu không sẽ sinh ra không biết bao việc.”

Loại chuyện này không thể nhân nhượng nữa rồi, ở tầng cấp lãnh đạo tất nhiên có góc độ nhìn nhận sự việc khác với cấp dưới. Triệu Thiếu Long còn không hiểu lắm, cục trưởng Cố giục:” Đi đi, lệnh phong tỏa giải trừ, chúng ta dựa vào mình thôi, cho mọi người về nhà, luật pháp có thể vô tình, nhưng không thể vô sỉ, bọn họ phải chịu trách nhiệm về việc mình làm, chúng ta cũng thế, không che dấu nữa, đường hoàng mà làm đi.”

Mệnh lệnh phong tỏa đội lập tức được giải trừ, Cố Thượng Đào không thể không xin chi viện ở tầng cao hơn, chi đội kỹ thuật hình sự được lời mời, phải 5 nhân viên mang theo thiết bị, ngay trong đêm tới huyện Cổ Trại, bắt đầu phân tích, rà soát lại thông tin.

Manh mối có thể đứt, chức trách vấn tiếp tục.

…… ….

Thông báo hiệp trợ điều tra: Vũ Tiểu Lỗi, nam, 37 tuổi, cao 1m74 tới 1m76, phạm tội cố ý giết người, nghi ngờ trốn ở Thượng Hải.

Trọng điểm điều tra: Nghề sửa xe ở các khu, cá thể vận hành xe phi pháp.

Chú giải: Tình huống của nghi phạm sau khi bỏ trốn còn chưa nắm được, các đồn công can, các phân cục, đơn vị cảnh vụ, nếu như có được tức, báo ngay cho trung tâm chỉ huy 110.

Từng bức ảnh thông qua fax, mạng Thiên Võng, bao phủ toàn bộ đơn vị cảnh sát ở Thượng Hải, tầm lưới từ từ giăng ra, chuẩn bị tóm lấy nghi phạm bỏ trốn 18 năm, phía sau còn kéo theo vô số nghi phạm liên lụy.

Buổi sáng, Lý Dật Phong gõ cửa phòng Dư Tội, cửa mở ra nhìn đồn trưởng lần nữa thức đêm, hốc hác tiều tụy không còn ra người, lòng day dứt lắm, nói thế nào thì cũng là do hắn kéo đồn trưởng vào vụ án này, nhưng hắn cũng đâu ngờ vụ án lại có nhiều rối rắm như vậy.

Chẳng có gì bất ngờ là tinh thần của Dư Tội không tốt lắm, nhíu mày hỏi:” Sao thế?”

“ Chuyện là thế này.” Lý Dật Phong đóng cửa lại, kể tình hình một lượt, hắn nhận được điện thoại ở nhà, bên này không có kết quả, ở nhà đã cãi nhau từng bừng, chuyện đã truyền khắp huyện. Nghe nói Ngả Tiểu Nam bị bắt, Vũ Hướng Tiền huy động cả gia tộc nội ngoại tới cục công an ngồi biểu tình im lặng. Cán cân đúng sai giờ ngả về phía nhà nghi phạm, ý của trưởng phòng Lý là, nếu thực sự quá khó thì bỏ, nếu bắt được, không biết xảy ra chuyện gì.

Thực sự là người đáng thương cũng có chỗ đáng giận, tình thương không đúng chỗ của họ đã hại không biết bao người, thằng con khốn nạn không chịu tỉnh ngộ càng tệ hơn. Dư Tội lúc này như ngọn núi lửa âm ỉ, chỉ ra cửa nói với Lý Dật Phong rụt đầu rụt cổ nhìn mình, nói một câu ngắn gọn: “ Xéo.”

Bình Luận (0)
Comment