Đội ngũ truy bắt bên ngoài như đi trong sương mù, đội cảnh sát ở huyện cổ trại cũng bị bao phủ bởi mây đen, liên tục phong tỏa đội nhiều ngày, gần trong gang tấc mà không thể về nhà, đám hình cảnh lòng sinh oán trách, Ngả Tiểu Nam thì khóc mấy ngày mấy đêm, còn khôn chịu ăn uống, kết quả trực tiếp là bị xe cấp cứu đưa đi.
Lãnh đạo cũng sợ có chuyện lắm chứ, nếu không phải là tên là lên dây, không thể không bắt, chuyện này chưa chắc đã có thể tiến hành tới bây giờ. Nhưng tới lúc này rồi thì phải cắn răng làm tiếp thôi.
Ngả Tiểu Nam tự mình đi ra, rất yếu ớt, vẻ mặt hoảng hốt, một nữ cảnh sát beo béo vội vàng tới đỡ, nữ cảnh sát đó giới thiệu chồng mình dạy học ở Nhất Trung, quen với Trần Minh Đức, có vẻ vì có tầng quen hệ này, cho nên Ngả Tiều Nam không tỏ ra phản cảm, hai người cùng lên xe tới bệnh viện.
Triệu Thiếu Long nhìn xe cảnh sát rời đi, sốt ruột hỏi công an khu vực:” Cô gái đó là người thế nào?”
Đương nhiên là chỉ nữ cảnh sát trên 40 kia, nổi danh đanh đá chua ngoa, không đồn nào muốn, điển hình của loại miệng rộng lưỡi dài, loại lời nào cũng dám nói, không ngại buôn chuyện về bất kỳ ai, đồn trưởng đảm bảo:
“ Chắc chắn không có vấn đề, bà nương đó có thể bắt chuyện với mọi người.”
“ Sao hôm qua không phái tới?”
“ Hôm qua tôi tưởng là vì chuyện riêng của cấp trên, nên phái mấy nữ cảnh sát trẻ tới, không biết là vì vụ án.” Đồn trưởng sợ sệt đáp:
Phó cục Triệu lườm một cái, không thèm để ý nữa, có điều đi vài bước quay lại cảnh cáo, không cho phép ra khỏi cửa.
Chuyện giằng co tại nơi này, kỹ thuật viên điều tra ra được Vũ Tiểu Lỗi dùng nhiều tên giả khác nhau, rút tiền nhiều địa điểm, song đều là do Ngả Tiểu Nam chuyển cho, thời gian kéo dài tới 8 năm, cho nên thái độ của cô ta thành điểm mấu chốt phá vụ án này.
Dân cảnh Trương Nhuyễn Hoa nhìn Ngả Tiểu Nam đờ đần phờ lạc bị đưa vào phòng bệnh truyền dinh dưỡng, cùng là nữ nhân, lòng xót xa, cô biết đám người đội hình cảnh có thể tàn nhẫn tới mức nào, dưới áp lực phá án, nghi phạm nào chẳng bị lột một tầng da.
“ Cái đám súc sinh đó chứ.” Trương Nhuyễn Hoa phẫn nộ mắng, chẳng hề thấy đó là đồng nghiệp của mình, nắm tay Ngả Tiểu Nam:” Chị Ngả, đói không, có muốn ăn gì không?”
Lắc lắc đầu, lửa giận trong mắt Ngả Tiểu Nam nguôi đi không ít, lẩm bẩm hỏi: “ Có phải bên trên phái cô xuống thẩm vấn tôi không?”
“ Không phải, tôi còn đang đợi về nhà nấu cơm cho con thì bị đồn gọi ... chưa biết là chuyện gì đây này. Ai ngờ là chị ... Bọn họ không làm gì chị chứ?”
Lắc đầu, Ngả Tiểu Nam nhận ra sự quan tâm đó không phải là giả, song không nói gì.
Cho dù là không có chuyện gì, chẳng có nữ nhân nội trợ nào qua cái nơi như thế mà không có ám ảnh tâm lý, Trương Nhuyễn Hoa thở dài: “ Chị Ngả, tôi biết chuyện của chị, chắc chắn là họ nghi oan cho chị rồi, chị làm sao bao che cho kẻ giết chồng mình được chứ ... Đừng trách họ, bên trên áp hạn phá án thì họ phải liều mạng ứng phó thôi, chắc sớm sẽ có chứng cứ mới minh oan cho chị.”
Trương Nhuyễn Hoa không hề hiểu tình hình vụ án, càng không lý giải được nguồn cơn, ra sức kêu oan cho Ngả Tiểu Nam, chửi hết từ phó cục Triệu chửi tới đội trưởng Viên, chửi cả đồn trưởng.
Ai ngờ Ngải Tiểu Nam lắc đầu:” Không, bọn họ không hề nghi oan cho tôi.”
Ặc, một câu làm Trương Nhuyễn Hoa thiếu chút nữa chết nghẹn, dò cô ta nổi danh lắm điều, chuyên ngồi lê đôi mách, buôn không ít chuyện hoang đường, lúc này chỉ biết há hốc mồm nhìn Ngả Tiểu Nam.
Nhân viên kỹ thuật phía dưới cũng tim đập mạnh, thở mạnh cũng không dám, chờ đợi chân tướng sắp trồi lên mặt nước.
Đây là phòng bệnh riêng, toàn là một màu trắng, giống như gương mặt nhợt nhạt của Ngả Tiểu Nam, nữ nhân yếu đuối như vậy, Trương Nhuyễn Hoa không tưởng tượng được khi chống bị giết, làm sao sống qua được.
-“Nhuyễn Hoa, cô có biết vì sao năm xưa tôi gả cho Trần Kiến Đình không?”
“ Năm xưa chị đương nhiên xinh đẹp bị người ta theo đuổi rồi.”
Ngả Tiểu Nam cười yếu ớt, giống như tự trào: “ Kỳ thực vì miếng ăn, vì hộ khẩu thành phố ... Ha ha, nực cười phải không, gả vào nhà họ rồi mới biết hắn ta là danh nhân huyện thành, nhưng nổi danh chẳng tử tế gì, không nhà nào muốn gả con cho hắn, nên cha hắn mới về quê, bỏ nhiều tiền cưới vợ cho con mình ... chính là tôi.”
Đó là một cuộc hôn nhân bất hạnh, chắc chắn là thế, Trương Nhuyễn Hoa biết ba đứa con trai khốn nạn của thầy Trần Minh Đức, cô không tiếp lời, sợ khơi lên chuyện thương tâm.
“ Khi đó sống rất gian nan, cả nhà chen chúc trong hai gian phòng trong khu tập thể trường, lúc mới kết hôn còn tạm, hắn cũng biết quan tâm hỏi han, có điều chẳng bao lâu sau chán tôi rồi, lại giống như ban đầu .... Đêm đêm chơi mạt chược, ngày ngày uống rượu, kiếm được tiền thì ở ngoài tiêu hết mới về, không kiếm được tiền thì về nhà xin cha hắn ... Khi tôi có thai Lang Lang, ngay cả đi kiểm tra cũng là tự mình đi, sinh Lang Lang, hắn không tới bệnh viện ... Không biết lêu lổng với nữ nhân nào ...”
Nói rồi nước mắt lã chã, Trương Nhuyễn Hoa vội vàng lấy khăn giấy lau cho: “ Lang Lang bao tuổi thì xảy ra chuyện?”
“ Mới ba tháng ...” Ngả Tiểu Nam bật một tiếng thương tâm:
Cuộc đàm thoại tiến hành rất khó khăn, có vẻ như cái chết của người chồng tệ bạc với người vợ số khổ là một loại giải thoát, Trương Nhuyễn Hoa không nhịn được, theo lẽ thường tình mà nói: “ Chỉ Ngả, chị đáng lẽ nên đi mới đúng ... Tội gì mà ở lại với cha chồng độc thân, lúc đó chị xinh đẹp như vậy, tôi nghĩ không thông, chẳng phải chị tự làm khổ mình à?”
“ Tôi không đi được, thầy Trần hồi còn dạy học là thầy giáo của tôi, sức khỏe ông ấy không tốt, tôi sợ không ai chiếu cố xảy ra chuyện gì thì tôi mang tội lớn.”
Câu này làm Trương Nhuyễn Hoa không đáng, nhưng Ngả Tiểu Nam không oán hận gì: “ Kỳ thực sau khi hắn chết, gánh nặng trong nhà giảm bớt không ít, tôi nghĩ nuôi con gái lớn lên là nhiệm vụ đời này coi như xong. Chỉ là cha tôi nghĩ không thông, cứ đi cáo trạng mãi, cục công an thì mãi không bắt được Vũ Tiểu Lỗi, về sau bắt luôn ông ấy, nói ông ấy bôi nhỏ huyện .. Cái nhà đó chưa bao giờ giống cái nhà ...”
“ Vậy chị và Vũ gia từ bao giờ bắt đầu ...” Trương Nhuyễn Hoa cẩn thận hỏi, chỉ chuyện gửi tiền cho Vũ Tiểu Lỗi:
“ Khi Lang Lang lên đi học, lúc đó nhà nghèo lắm, bằng vào chút tiền lương của cha chồng tôi, gần như tiêu hao hết vào kiện cáo rồi, còn một chút thì nuôi hai đứa em chồng tôi, Lang Lang từ nhỏ đã khổ ... Đứa bé khác ăn kem, ăn kẹo hồ lô, nó chỉ biết nhìn chảy nước dãi, trẻ nhà khác mặc áo mới, mặc váy hoa, nó mặc quần áo rách của tôi sửa lại ... Nhưng đứa bé này rất hiểu chuyện, chưa bao giờ đòi hỏi tôi cái gì, có một lần nó hỏi tôi cha nó đâu ... Tôi cắn răng đánh mấy cái, không cho hỏi, từ đó nó không bao giờ hỏi nữa ... Về sau tôi rất hối hận, trẻ con mà, nó biết gì chứ?”
Ngả Tiểu Nam khóc lớn, muốn ngồi dậy, Trương Nhuyễn Hoa vội kê cho cái gối, mặt buồn bã làm thính giả trung thành.
“ Về sau có một lần nó đi học về, đeo cặp sách mới, trong cặp sách có hộp bút, bút chỉ, tẩy ... Nó vui lắm, tôi tức giận hỏi ở đâu ra, nó nói là một bà cụ cho ... Tôi sợ nó hư, truy hỏi mãi mới biết là mẹ Vũ Tiểu Lỗi ... Tôi không nhận, hôm sau ném trước cửa nhà bà ấy.”
“ Về sau?”
“ Có một lần họp gia trưởng, giáo viên hỏi sao không thấy bà nội tới, tôi mới biết Lý Huệ Lan luôn lén lút tới thăm con bé, mua cho nó đồ ăn vặt ... Tôi rất giận, đi tìm bà ta nói chuyện cho ra nhẽ, bà ta thấy tôi liền khóc, nói là cũng không còn con nữa, tương lại bị bắt sẽ xử bắn, đều là người làm mẹ, mình khổ một chút cũng không thể để cho con cái khổ cực.”