“ Vậy tôi phải đi đâu tìm?” Sử Thanh Hoài khiêm tốn thỉnh giáo:
“ Người biết đạo không bằng người thích đạo, người thích đạo không bằng người lấy đạo làm vui, hãy tìm trong những người coi phá án là một thú vui ấy ...” Hứa Bình Thu biết Sử Thanh Hoài chưa hiểu, không đợi hắn hỏi kế, nói tiếp: “ Ý tưởng này rất hay, tôi đưa vào quy hoạch công tác hình sự năm nay, cậu hãy chuẩn bị tư liệu chi tiết, chúng ta cùng báo cáo với sở trưởng Thôi, nếu ban lãnh đạo thông qua, tôi toàn lực ủng hộ.”
“ Cám ơn xử trưởng Hứa.” Sử Thanh Hoài đứng dậy, phấn chấn nhận lại báo cáo:
Kỳ thực người có trái tim nóng, muốn lập nên chút sự nghiệp không phải không có, nhưng bị chuyện vụn vặt thường ngày mài món hết mà thôi.
Hứa Bình Thu nhìn Sử Thanh Hoàn hào hứng trở về soạn thảo kế hoạch chi tiết, lòng nghĩ như thế.
Thế nhưng ngồi xuống thì ông lại phủ định chính kết luận của mình, kỳ thực đại bộ phận chỉ sống tạm bợ qua ngày, từ lý tưởng không phải là hiện thực. Ông ta rảnh rỗi xem đám hình cảnh được thăng chức lần này, mỗi một lý lịch ông đều nhìn thấy một mối quan hệ sau lưng, loại người đó căn bản chẳng ích gì, bọn họ vào đội ngũ này với nguyên nhân giống lúc rời đi.
Chẳng qua là muốn kiếm nguồn thu nhập ổn định hơn mà thôi.
Đột nhiên ông ta click vào một tài liệu cũ, đó là tài liệu bảo mật, mật mã là thời gian phát sinh sự kiện, chớp mắt một cái mà đã hai năm, ông ta nhập mật mã mới nhận ra trí nhớ mình tốt như thế, căn bản không cần phải suy nghĩ đã mở được. Đó là đội ngũ độc đáo, vừa nhìn một cái đã khiến khuôn mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười.
Nghiêm Đức Tiêu, thằng nhóc đó đang ăn vụng ở siêu thị, cái tính trộm cắp trên người, cả đời không sửa được.
Đậu Hiểu Ba thay đổi rất nhiều rồi, bây giờ đã tới sân bay làm việc, làm công tác kiểm tra hành lý, đó là một chốt của cục chống ma túy bố trí, công tác tương đối an toàn, nhàn nhã.
Trương Mãnh, thằng nhóc đó dũng mãnh nhất, như cái tên vậy, thế mà đi mất rồi, Hứa Bình Thu tiếc nuối đóng tài liệu lại.
Hùng Kiếm Phi, rất có chính nghĩa, có tinh thần, chỉ tiếc đầu óc không đủ linh hoạt, đời này chỉ có thể xung phong tuyến đầu, thành tựu hạn chế.
Lạc Gia Long, hiện ở trung tâm tin tức, bây giờ đoán chừng ngồi văn phòng lâu đã bị đồng hóa.
Tôn Nghệ, Ngô Quang Vũ đều có kiến thức về xe không tầm thường, vấn đề là quá say mê với thứ này, không làm được việc khác.
Đổng Thiều Quân, trình độ văn hóa cao nhất nhóm, chuyên ngành vô cùng đặc biệt, không ai thay thế được.
Uông Thận Tu ... Hứa Bình Thu nhìn rất lâu, cuối cùng đóng lại.
Dư Tội ...
Khi nhìn thấy ảnh của Dư Tội, Hứa Bình Thu mỉm cười, lòng thầm nghĩ, thằng nhãi này trấn tĩnh lắm, đã bị gạt bên lề ba tháng, công tác chưa an bài, lớp bồi dưỡng không có phần. Người thường gặp tình huống này máu nóng một chút thì bất mãn bỏ đi, còn đa phần thì sớm cuống lên chạy khắp nơi lo lót tìm đường rồi, vậy mà y vẫn trấn định như không, ông đoán chừng, nếu không nhắc tới, y dám ngồi ở nhà cả đời, rung đùi ăn lương nhà nước, cười vào mặt lãnh đạo.
Cũng không phải là không có chỗ nào để đi, đơn giản nhất là đưa tới đại đội hai, song Hứa Bình Thu thấy như thế là quá lãng phí, trình độ của Dư Tội làm một đội trưởng hình cảnh đã đủ. Điều ông ta không yên tâm, tên này quá tâm kế, đặt vào vị trí lãnh đạo có lẽ chỉ vài năm thôi sẽ thành một cảnh sát bẩn kiệt suất, hơn nữa quay về cũng không thể. Nếu tên xuất hiện trên danh sách, khó qua nổi cửa Vương Thiếu Phong, bao người đang đợi ngoi lên thành phố kìa, làm gì tới lượt y.
Chuẩn xác mà nói Vương Thiếu Phong muốn Dư Tội chuyển chính chức, đưa y lên làm đồn trưởng xã Dương Đầu Nhai, chuyển luôn thủ tục xuống đó, để y vĩnh viễn ở cái xã nghèo dâng hiến vô tư. Có điều bị Hứa Bình Thu ngăn cản, ông ta khởi động điều lệ đặc vụ, lấy thủ tục nhân sư của Dư Tội đi, nắm quyền điều động Dư Tội, vì chuyện này hai người bạn học cũ còn đang chướng mắt với nhau.
Chính vì Hứa Bình Thu không tìm ra vị trí thích hợp nên Dư Tội thất nghiệp mấy tháng rồi.
Rất nhiều chuyện như thế, mầm non tốt từ đó biến thành cỏ hoang.
Người này nên dùng tới rồi, Hứa Bình Thu suy nghĩ rất lâu, rút điện thoại gọi Sử Thanh Hoài.
“ Tiểu Sử này, tôi quên chưa nói với cậu, lần này nếu mà thành, cậu nên đích thân đi mời từng người chúng ta có thể không tăng thêm đãi ngộ cho họ, nhưng phải cho họ đủ sự tôn trọng. Hơn nữa tôi hi vọng cậu đích thân dẫn đội mà không mượn tay người khác, nếu cậu có thể tổ chức được một đội ngũ khả năng tác chiến cao, khi cần là có, như vậy sẽ có lợi lớn cho công tác, vì cậu là người hiểu rõ nhất ý nghĩa của đội ngũ này ... Ngoài ra tôi tiến cử cho cậu vài người, cậu thử tiếp xúc tìm hiểu xem vừa ý không?”
Và người đầu tiên được tiến cử chính là Nghiêm Đức Tiêu. Phải nói nếu luận tình cảm riêng, Hứa Bình Thu thích nhất chính là đứa cháu hờ này, dù luận vấn đề thì cũng chẳng kém gì Dư Tội ... ài, hai thứ bảo bối này, nếu gặp chúng từ 10 năm trước thì tốt quá, khi đó còn tinh lực, ông có thể tự mình kèm cặp, giờ có chút cảm giác lực bất tòng tâm .
…… ……
“ Các đồng chí, hôm nay chúng ta giảng tới đây thôi, tôi hi vọng mọi người bỏ thời gian xem kỹ bài học ... Nhắc một chút, mọi người đều sắp lên cương vị lãnh đạo, nghi thức tốt nghiệp có lãnh đạo tới hiện trường thảo luận với mọi người ..” Phòng hội nghị đa công năng của trung tâm huấn luyện cảnh sát tỉnh, trưởng ban chính trị thành phố Tống Ứng Chiếu kết thúc bài giảng hôm đó, kẹp tài liệu vào nách, tạm biệt mọi người:
Ngồi đó toàn là những bộ cảnh phục mới tinh, kết thúc bài giảng, chưa đợi ông bước chân ra khỏi lớp đám đông nhốn nháo, đoán chừng chẳng ai nghe giáo viên an bài bài tập, châu đầu ghé tai thì thầm thì thầm với nhau, còn có vài nữ cảnh mặt mày hớn hở tíu tít mang thứ gì đó khoe với nhau. Tống Ứng Chiếu nhíu mày nhưng không nói gì.
“ Thầy Tống, thầy đi thong thả.”
Có chàng trai trẻ đứng lên giúp mở cửa, rất khiêm nhường. Làm tâm tình của ông tức thì tốt lên vài phần:” Giải Băng, mỗi ngày cậu đều tiễn tôi không thấy phiền à, tôi thì thấy phiền rồi đấy.”
“ Dù phiền vẫn phải làm, thầy là giáo viên, lại là tiền bối, đây là vẫn đề lễ tiết tối thiểu.” Giải Băng mỉm cười, cũng không nói mấy câu giả tạo:
“ Chưa hẳn, bây giờ lời tôi nói mấy người nghe, thời buổi này môn chính trị e rằng không ai chịu học.” Tống Ứng Chiếu tò mò lắm, với tuổi của Giải Băng dù quan tâm cái gì cũng không nên quan tâm tới thứ trong mắt người trẻ tuổi ngày nay là thứ lạc hậu giáo điều vô nghĩa:” Sao cậu hứng thú với môn này? Cậu có biết tín ngưỡng là gì không?”
“ Vì có tín ngưỡng mới có được mục tiêu cuộc đời và lòng trung thành, tôi nghĩa rằng tinh thần tín ngưỡng giống như không khí vậy, chúng ta không để ý tới sự tồn tại của nó, nhưng nó là phần không thể thiếu, con người không tín ngưỡng chỉ là cái xác không hồn thôi.” Giải Băng nhìn đám đồng nghiệp trong lớp, mắt thoáng qua sự ghét bỏ, song hắn che dấu rất nhanh:
Tống Ứng Chiếu ngạc nhiên nhìn Giải Băng, tựa hồ đang nghĩ xem những lời này có phải cố ý lấy lòng không, nhưng khuôn mặt đẹp trai sáng láng, ánh mắt cương nghị đó khiến người ta bớt hoài nghi vài phần:” Cậu là hình cảnh, thường xuyên tiếp xúc với mặt đen tối của xã hội, vậy tín ngưỡng của cậu là gì?”
“ Là chính đạo nhân gian, tà không thể thắng chính.”
Nghiêm túc nhưng rất non nớt, Lão Tống mỉm cười vỗ vai:” Hãy giữ tín ngưỡng của cậu, đừng để thứ khác thay đổi nó, giờ tín ngưỡng này đã không còn nhiều nữa rồi.”
Cửa thang máy mở ra, vẫy tay tạm biệt.