Đám học viên nối nhau rời lớp, khóa huấn luyện này chủ yếu là các nhân viên đeo chức xuống quê rèn luyện quay về, cũng có người vừa tốt nghiệp đại học sĩ quan cảnh sát, có người được tuyển dụng đặc biệt, còn có rất nhiều người hướng đi đã được xác định, căn bản không quan tâm mấy nội dung vô nghĩa giảng ở đây, tương lai của họ không phụ thuộc vào mấy cái đó.
Ví như Lý Chính Hoành là một trong số đó, chạy ra khỏi phòng học gọi Giải Băng chờ một chút, theo sau có Duẫn Ba, Âu Dương Kình Thiên, Vũ Kiến Ninh. Mặc dù chỉ là cảnh sát quèn mới vào nghề song không ai dám xem thường bọn họ, chưa công tác bao lâu mà đã có thể ngồi ở đây đã nói lên vấn đề rồi.
“ Buổi tối đi đâu chúc mừng đi, tôi mời khách.” Lý Chính Hoành vỗ ngực, còn ăn mừng cái gì à, sẽ nghĩ ra thôi:
“ Bằng vào cái gì mà cậu được mời, để tôi mời.” Duẫn Ba tranh giành, với bọn họ mà nói, tiền không phải vấn đề, vấn đề là ở thể diện, ai mời rất quan trọng, kể cả muốn mời bọn họ đi ăn cũng phải xem tư cách:
“ Lớp trưởng mời đi, nhưng điều kiện tiền đề, phải đem bạn gái mới tán được tới, để anh em xem mặt.”
Vũ Kiến Ninh đề nghị một cái, lập tức được người khác phụ họa, Âu Dương Kình Thiên có hơi xấu hố, có điều vẫn đồng ý, hắn vừa theo đuổi được một cô gái ở cục thuế vụ. Nói tới chủ đề nữ nhân, mọi người phục nhất là Lạc Gia Long, ai ngờ tên vớ vẩn đó lại câu được thiên kim tiểu thư nhà viện trưởng bệnh viện Ung Bướu, còn một người nữa còn kinh hơn, chính là Uông Thận Tu.
Cái tên nhà quê đó bám váy nữ nhân lắc mình một cái thành ông chủ, làm đám quan nhị đại tự than không bằng, không biết phải bán thân bao lần.
Không ngờ Giải Băng lên tiếng:” Các cậu đừng có suy đoán bừa bãi, dù sao cũng là bạn học, Uông Thận Tu kiêu ngạo lắm, không phải là loại người đó đâu.”
“ Ai xem thường cậu ta đâu, nếu được đề bạt làm cục trưởng, tôi bán thân cũng chẳng sao ấy chứ.” Lý Chính Hoành đùa:
Duẫn Ba nói vào: “ Ê ê Chính Hoành, cậu suy nghĩ cho kỹ đi nhé, cấp trên của chúng ta toàn là nam đấy, cậu bán thân là phải hiến hoa cúc.”
Cả đám cười rộ lên, Giải Băng không tham gia vào loại đùa cợt này, mọi người đều biết sau khi chuyện cùng An Gia Lộ không thành, hắn không tham gia chủ đề nam nữ nữa.
Mọi người cũng không muốn đụng chạm vào tâm kết của hắn cho dù hết sức tò mò đôi tiên đồng ngọc nữ này đã xảy ra vấn đề gì. Còn nhớ thời gian bọn họ vẫn còn thực tập Giải Băng từng mở tiệc chúc mừng, lý do là sau bao năm tháng miệt mài kháng chiến, An Gia Lộ đã đồng ý về nhà gặp cha mẹ hắn, hai người họ chỉ thiếu một bước nữa thôi là đi nhận giấy kết hôn rồi, lúc đó cả đám còn trêu Giải Băng quá vội vàng trói buộc bản thân, vậy mà …
Rốt cuộc sau đó thế nào không ai rõ, chỉ biết trong nhà tích cực giới thiệu bạn gái cho Giải Băng. Giải Băng thay đổi rất nhiều, ít nói hơn, trầm tính hơn, An Gia Lộ cũng không tham gia vào cuộc vui chơi của bọn họ, tách biệt như sống hai thế giới.
Nói thật nếu không phải Giải Băng là anh em họ, tin mỹ nữ như An Gia Lộ quay lại cuộc sống độc thân là tin mừng lớn nhất, không ai bỏ qua cơ hội tốt như thế.
Cả đám chuyển đề tài, từ tình cảm nói sang sự nghiệp, ở mặt này người họ nhất trí tán đồng đáng được hâm mộ nhất không ngờ chính là Thử Tiêu, mấy lần có nghiệp vụ qua lại với phân cục. Úi da, được vị phó chủ nhiệm này tiếp đãi đúng là làm người ta mở mắt, khiến các đồng chí quan nhị đại thở dài tài không gặp thời.
Vẫn còn một vị nữa yêu nghiệt hơn nhiều, Âu Dương Kình Thiên là lớp trưởng, thường xuyên liên lạc với bạn học cũ, tổ chức buổi tụ tập nhỏ, hỏi:” Mọi người có ai biết tin tức gì không, năm ngoái cậu ta danh tiếng ghê lắm, liên tiếp lập công, còn tham gia cả diễn đàn hình sự tỉnh, sao năm nay im ắng thế?”
“ Lớp trưởng thật là, ngây thơ thế, cái loại hàng dám kéo lãnh đạo xuống ngựa ấy, ai mà dám nhận? Lại còn kéo cả đám, không biết bao người hận cậu ta thấu xương, im ỉm sống qua ngày chẳng sao, càng nổi càng chết nhanh thôi.” Lý Chính Hoành đưa gia phán đoán đơn giản trực quan nhất, song không thể bài từ thành phần ghen tỵ trong đó:
“ Tôi biết đấy, trong số mấy những được đưa lên lần này, bị áp xuống 4 người, Dư Tội là một trong số đó.” Cha Duẫn Ba là trưởng ban thư ký sở công an tỉnh, hắn biết rất nhiều: “ Biết vì sao không?”
Giải Băng im lặng, thái độ của hắn với Dư Tội rất phức tạp, có coi thường, có thán phục, song thừa nhận y khá oan uổng.
“ Đeo chức rèn luyện là gì, điều kiện trong khu vực chịu trách nhiệm không có sự cố trọng đại, không có hành vi vi phạm kỷ luật, cùng các hạng mục trị an.” Vũ Kiến Ninh gập ngón tay kể sở qua:” Nói đơn giản không làm gì là ưu tú, hợp cách ... Còn cậu làm càng nhiều càng không đúng, chứng tỏ rằng trị an không hợp cách, phát sinh sự kiện hình sự, đúng không?”
Duẫn Ba giơ ngón cái, hạ giọng xuống: “ Không sai chút nào, cho nên cậu ta khảo hạch bị đứng bét. Xã Dương Đầu Nhai chưa bao giờ xảy ra sự kiện mất trâu, thế mà từ khi cậu ta lên làm đồn trưởng, mất liền hai vụ, có phải là trị an không tốt không nào? Cậu ta lên huyện cùng đội hình sự tham gia mấy vụ án giết người bị treo nhiều năm, ít có mặt ở đồn công an, đó là tội lơ là chức phận, cãi được không? “
Cao tay thật, đúng là mất lòng lãnh đạo một cái, chết thế nào có khi còn không biết, Âu Dương Kình Thiên xuýt xoa: “ Nhưng mà phải nói con sâu hại đó cũng kinh đấy, vượt mấy tỉnh truy bắt nghi phạm, chắc là muốn lập công leo lên lắm.”
“ Ngu thì có, cái loại nhà quê ham hố lại không hiểu thời cuộc.” Duẫn Ba nhếch mép xem thường:
Giải Băng vẫn không nói gì cả, đột nhiên hắn nhận ra, ở đại đội hai mình không thể hòa nhập với đám đội viên thô lỗ, bây giờ càng có khảng cách với người bạn cũ, bọn họ đã hoàn toàn thành hai loại người khác nhau rồi.
Nhìn quanh một vòng, lắc đầu, nếu lần đó người bị đâm là mình, chắc chắn không có một ai đòi lại công bằng cho hắn, bất giác cảm thấy cô độc vô cùng.
“ Nghĩ gì thế Giải Băng, à phải rồi, tối nay đi chứ? Gọi cả bạn gái của cậu đi cho anh em xem mặt, đừng tưởng bọn tôi không biết, cha cậu giới thiệu cho cậu thiên kim là tổng giám đốc nhiệt điện tỉnh.” Duẫn Ba huých vai cười gian:
Giải Băng cười trừ, đang nghĩ xem phải giải thích ra sao thì có người huýt sáo, người nháy mắt, người đẩy hắn, ở cửa trung tâm huấn luyện có một cô gái bước ra khỏi xe, tháo mắt kính, nhoẻn miệng cười vẫy tay với họ, dù đứng từ xa vẫn khiến đám nam nhân đỏ mắt không thôi.
“ Các anh em, đừng trách tôi thấy sắc quên bạn, khó khăn lắm mới có thời gian rảnh, tôi phải bồi tiếp cô ấy, các cậu sang bên lề ...” Kiếm được cái cớ chính đáng khỏi tham gia tiệc tùng, Giải Băng sải bước đi rất dứt khoát, khiến đám anh em nhao nhao chỉ trích:
“ Họ là bạn anh sao, hay là cùng mở một party cũng không tệ.” Cô gái vẫy tay chào:
“ Bạn? Không phải, chúng ta đi thôi, bọn họ chẳng qua là mấy người học cùng lớp.” Giải Băng bước thẳng lê xe không quay đầu lại:
Thay đổi rồi, hắn đã thay đổi rất nhiều, hắn bỏ đi sự phô trương phù phiếm, bỏ đi thân thế, thậm chí bỏ đi mối tình cuộc đời của mình ... Những thứ mất đi làm người ta lưu luyến, còn thứ có được lại khó khiến người ta vui.
Giai Băng nhìn bạn gái, rất xinh đẹp, rất thời thượng, nhưng hắn lại nhớ tới cái tên đã khắc sâu trong tim, Băng sơn kỵ sĩ và Hoa hồng rực cháy.