Thành phố Lâm Phần, cửa hiệu Hương Quả Viên.
Trong cái mùa gió xuân tiêu điều này, người đi đường thưa thớt, Dư Tội vén tấm rèm nhựa trong suốt dày treo ở cửa thò đầu ra, gắp nắm than đã cháy hết bỏ ra ngoài cửa, từ chỗ ấm áp ra chỗ lạnh, rùng mình một cái rụt đầu lại nhanh như trộm.
Đi loanh quanh trong hiệu, lại bắt đầu kiếm quả vừa mắt nhai rau ráu, thi thoảng nhìn đứa bé ngồi khoanh chân trên ghế, nó là Tiền Tiểu Quả con trai của Tiền Đại Nghĩa, cha hắn là bạn bè rượu thịt của cha y, hai người họ đi nhập hàng rồi, vì thế đưa thằng bé thiếu quản giáo bị trường học đình chỉ giao Dư Tội quản thức tạm thời.
“ Nhìn gì, mau làm bài tập đi.” Dư Tội mắng một câu, tiếp tục ăn:
“ Anh cứ nhai luôn mồm như có con chuột trong nhà, làm sao em làm bài được.” Tiểu Quả trừng mắt lên, có vẻ tức lắm:
“ Cai thuốc, hết cách, mồm không có gì liền ngứa ... “ Dư Tội quyết tâm cai thuốc rồi, bình thường không nhận ra, đến lần đi bắt Vũ Tiểu Lỗi suýt nữa bị dìm chết dưới sông mới sực tỉnh thể lực mình đã đi xuống như thế, một phần do công tác làm đảo lộn sinh hoạt, còn phần lớn được Mã Thu Lâm quy cho thuốc lá, vì thế cả hai quyết tâm cùng nhau cai nghiện:
Cai nghiện không phải là quá trình đơn giản, giai đoạn đầu càng gian nan, toàn thân bứt rứt, mồm lúc nào cũng nhạt, vì thế hoa quả ở cửa hiệu gặp họa, Dư Tội xoa dịu được phần nào cơn nghiện, tò mò hỏi:” Anh bảo này Tiểu Quả, mày phạm lỗi gì mà bị trường đỉnh chỉ?”
Thằng nhóc này cũng đáng ghét như nghi phạm vậy, quay đầu đi không thèm để ý tới y, Dư Tội lười cãi nhau với nó. Có khách hàng tới, đi ra đón, là đôi vợ chồng chạc 30, bế đứa bé, nhìn hoa quả đủ màu sắc, đắn đo không biết mua gì. Bất ngờ là chàng bán hoa quả không tiếp bọn họ, lại cho đứa bé cái kẹo hồ lô đường đỏ rực, cứ chơi cùng đứa bé, có vẻ hợp nhau lắm, hai vợ chồng cũng cao hứng, rảnh rỗi đi một vòng, mua thêm mấy thứ, hơn 100 đồng, được chàng bán hoa quả nhiệt tình đưa ra xe.
Kinh doanh hoa quả, hè thu thì bán nhiều, đông xuân thì bán đắt, nghiêm khắc mà nói thì là chuyện làm ăn tốt, không có mùa nào là mùa lỗ, Dư Tội cho tiền vào ví, quay lại hiệu thì Tiểu Qua đang lật xem sách của y, vỗ bàn mắng:” Đưa đây, không trông mày một phút là mày lơ là, thứ này mày hiểu được chắc, anh mày đây còn chưa hiểu.”
Tiểu Quả hậm hực trả lại cuốn sách ( Phân tích hành vi và động cơ phạm tội), bắt đầu đãi công, không làm bài tập nữa.
Chẳng phải là nó muốn xem mà là rảnh quá chẳng có gì mà xem nên mới lật thử vài trang, Dư Tội cũng chẳng khá hơn, sách vở với y đời này không nên duyên với nhau được rồi, xem một lúc chẳng còn tâm tư nào, vừa đặt sách xuống thì Tiểu Quả lại mất tập trung rồi, mắt nó đảo trải đảo phải, cứ như bị mèo cào vậy.
Dư Tội buồn cười lắm, nghiêm khắc mà nói thì hai người có tiếng nói chung, ít nhất ở khoản bị trường đình chỉ học đuổi về nhà là từng cùng trải qua. Không dọa nạt trẻ con nữa, ném cho nó vài quả táo ăn:” Sắp tối rồi, cha mày sắp về, anh thấy dù sao mày cũng chả học hành gì nổi, chơi đi, mày tưởng anh thích trông mày lắm chắc?”
Tiểu Quả chỉ đợi có thế, ném sách đi luôn, vươn vai ngáp sái quái hàm, hoạt bát hẳn:” Anh, cảnh sát các anh phải học thứ này à?”
“ Ừ, hành vi và động cơ là hai phương điện tổ thành phạm tội ... À, anh nói với mình làm quái gì chứ.”
“ Làm cảnh sát có vui không, anh có súng không?” Tiểu Quả tỏ mò nhìn trái ngó phải, cứ như muốn xem Dư Tội dấu súng ở đâu vậy:
“ Vui lắm, nhưng mà không có súng.”
“ Không có súng thì vui cái đếch.”
Thằng mất dạy trở giọng lưu manh ngay được, Dư Tội trừng mắt lên, chợt phát hiện ra, cái vẻ mặt đó giống mình y xì đúc, cái loại mà ai nhìn thấy cũng muốn đạp vào mặt. Không được rồi, thẳng nhãi này có vấn đề về tư tưởng nghiêm trọng, Dư Tội nghiêm túc nói: “ Bạo lực không phải là cách duy nhất giải quyết vấn đề, đừng nhìn anh, mày nghĩ anh không biết thằng nhãi mày đánh nhau ở trường à ... Làm việc phải dùng não, như làm cảnh sát vậy, anh không dùng súng, mà anh đọc sách, dùng để phán đoán tâm lý bọn tội phạm ... Không phục chứ gì, ví như mày, cái mặt mày là đặc trưng không muốn làm bài tập.”
“ Còn cần anh nói à, học sinh thì làm gì có đứa nào muốn làm bài tập chứ?” Tiểu Quả chề môi:
Á, vẫn chưa phục, Dư Tội hứng lên rồi: “ Cái mặt này của mình là mày thà bị đuổi về nhà còn hơn là đi học.”
“ Cái này càng không cần nói, có đứa học sinh nào mà muốn đi học chứ?”
Thằng này bệnh nặng quá rồi, cần chữa trị gấp, Dư Tội lấy cuốn sách: “ Hay ví như hai vợ chồng vừa rồi, bọn họ có thể mua hoa quả nhà chúng ta, cũng có thể là không, dưới tình huống đó nếu có thể phán đoán được tâm lý của họ thì có thể thao túng hành vi của họ. Như anh mày đây lấy lòng con trai họ, lại cho nó kẹo hồ lô, giữ nó lại trong cửa hàng, bọn họ chẳng thể xem một vòng rồi đi đúng không?”
“ Anh còn kẹp một quả hỏng vào số quả họ mua.” Tiểu Quả bổ xung:
“ Í, thằng ranh này mắt tinh đấy, quan sát rất tỉ mỉ, họ là khách qua đường, tỉ lệ quay lại rất thấp, nên xẻo được phải xẻo, bán hàng phải nhìn khách.” Dư Tội chẳng đỏ mặt lại còn cười đắc ý muốn lệch cả miệng:” Đây chính là học vấn, thông qua học tập trường kỳ kết hợp với thực tế mà có được. Thích đọc cuốn sách này của anh mày, chứng tỏ mày cũng có tiềm chất cảnh sát.”
“ Thực sự anh học hết những thứ này ở trong sách mà?” Thằng bé có vẻ hứng thú:
“ À ...” Dư Tội định trả lời, mấy thứ này có một phần Mã Thu Lâm dạy, một phần học trong nhà giam, còn có tự bản thân đúc rút ra, nhưng gốc rễ là do cho y từ nhỏ tới lợi dạy đoán ý khách bán hàng:
Tiểu Quả cũng không để ý câu trả lời của Dư Tội, lúc nãy nó chỉ buồn chán quá nên xem qua vài trang, lúc này mới thực sự cầm lên xem, chỉ là xem không hiểu, thế là lật xem tranh, í, tìm ra tranh thật.
Bốp, Dư Tội vung tay bợp một phát, đó là ảnh selffie do Lâm Vũ Tịnh chụp hai người ở trên Thiên Long Sơn, tắm mình trong tịch dương, vô cùng lãng mạn thơ mộng, về sau thấy bức ảnh này thực sự quá đẹp, nên in ra, thi thoảng nhớ cô lại lấy ra ngắm.
“ Anh, đó là bạn gái của anh à?” Tiểu Quả ôm đầu tò mò hỏi, chị gái đó quá đẹp, hâm mộ rồi anh Dư Tội rồi:
“ Ừ, chị ấy là cảnh sát, còn từng là đặc cảnh.” Dư Tội kiêu ngạo khoe khoang, nhìn thêm một cái rồi kẹp vào sách:
“ Đặc cảnh à, chắc là lợi hại lắm.”
“ Đương nhiên rồi, một mình chị ấy đánh được bốn năm người đấy.”
“ Em quyết định rồi, sau này em làm cảnh sát.” Tiểu Quả như tìm ra được lý tưởng nhân sinh: “ Sau đó kiếm bạn gái cảnh sát xinh đẹp như thế này.”
Dư Tội cười dài, khen Tiểu Quả có khí khí, còn hơn y, ít nhất xuất phát điểm làm cảnh sát thuần khiết hơn y.
Hai anh em nói chuyện càng lúc càng hợp ý, lát sau xe về, Lão Dư và Lão Tiền ở ngoài cửa gọi lớn, Dư Tội và Tiểu Quả chạy ra tham gia đội ngũ rỡ hàng. Cái thằng nhóc con học thì nhăn nhó, tìm đủ trò để làm biếng, làm việc thì phấn chấn hăng hái, Dư Tội cứ như nhìn thấy mình năm nào, theo lối tư duy thông thường, tương lai trừ kế thừa nghiệp cha thì không còn lối đi nào khác.
Kể ra thì cũng không phải tệ, không lo cơm áo, kiếm tiền cũng chẳng kém làm nhà nước, Dư Tội không khỏi nghĩ tới lối đi cho bản thân, trước kia còn ôm chút hi vọng lãnh đạo chắc không thèm chấp thứ tôm tép như mình, có khi quên mình rồi, giờ chứng tỏ người ta không hề quên.
Bình xét xếp hạng bét, đúng là trò cười, Dư Tội thở dài, mình tiếp tục kiên trì vì cái gì chứ?