Chọn chỗ bán hàng tốt, không phải chịu ấm ức từ đám thành quản, thuế vụ, công thương, tiện thể ra oai với hộ kinh doanh khác, đó là lý tưởng lớn nhất của Lão Dư, nhưng nửa đời người rồi chưa thực hiện được, nay con đã lớn nên hi vọng đó gửi gắm hết lên vai con trai.
Dư Tội nghe cha nói mà bật cười, muốn làm mặt giận cũng không được nữa. Lão Dư cũng cười, lấy cái khăn mặt lau mặt cho con trai, quan tâm dặn con trai về nhà thay áo mới, ăn mặc cho tinh thần chút, đi gặp cục trưởng Lưu.
Cứ có cảm giác chuyện chẳng lành, đáng lẽ phải tránh xa mới tốt, nhưng Dư Tội không chịu nổi lời lải nhải của cha, đành đi ...
Từ phố Nam tới cục công an thành phố mất 30 phút, vẫn lái cái xe chở hàng, Dư Tội không thay quần áo, vẫn là bộ quần áo lao động với đôi ủng cao su hay mặc ở cửa hiệu, màu lam đã không biết phải nói là chuyển thành màu gì rồi.
Có chút khẩn trương đi vào cục công an, dù là học trường cảnh sát thì cũng khá xa lạ với nơi có thể là chỗ làm việc nửa đời sau này. Quốc huy trang nghiêm, xe cảnh sát san sát, người ra vào mặt âm trầm, khiến người ngoài đi vào bất giác có chút rụt rè. Gác cửa rất nghiêm, một cảnh sát tuổi chừng bằng Dư Tội, trang phục là của hiệp cảnh, phải thôi, vị trí này đâu cần cảnh sát thực sự đảm nhiệm.
Đăng ký tên xong, Dư Tội không khỏi nhìn hiệp cảnh đó thêm một cái, có chút đồng cảm, phải chẳng mình tốt nghiệp xong cũng sẽ như thế này, tham gia công tác buồn chán lặp đi lặp lại, lâu dần thành cái bộ mặt khó ưa làm ai nhìn cũng ghét.
Có lẽ mình rồi cũng như vậy, một chút không cam lòng, nhưng va chạm với cuộc đời từ sớm, Dư Tội biết hiện thực không phải thứ dùng ý chí cá nhân lay chuyển được, với xuất thân như y, tương lai chỉ có thể tới một tầm nhất định thôi.
Ở trong cái nghề này, từ đại học cảnh sát do quốc gia thành lập là được đảm bảo phân phối tới cơ quan ngon lành, còn loại trường chuyên khoa do tỉnh quản lý, đại bộ phận lăn lộn cơ sở tới tóc bạc trước tuổi cũng chẳng thể vào biên chế, chỉ có làm hợp đồng hoặc với thân phận hiệp cảnh nhận cái lương không bằng buôn bán nhỏ.
Gân gà, trong mắt Dư Tội mà nói đây là cái gân gà, nhưng mà với bằng cấp, thân phận chỉ có thế thôi, làm sao mưu cầu được tiền đồ tốt hơn, nhưng cũng chẳng thể hạ mình đi làm chuyện khác.
Vừa đi lên tầng hai, Dư Tội vừa nghĩ có nên nắm lấy cơ hội này không, y biết cơ hội này tới từ đâu, vì y nhìn thấy cái xe mang biển số tỉnh rồi.
Hít sâu một hơi, Dư Tội đưa tay lên gõ cửa.
Cộc, cộc!
Cục trưởng Lưu đích thân ra mở cửa, mời Dư Tội vào văn phòng, hàn huyên vài câu chung chung rồi lấy cớ bận việc ra ngoài, thời gian chờ đợi không lâu. Dư Tội quan sát văn phòng chừng 20 m2, có cả tủ sách lẫn ghế sô pha, bàn trà, máy sưởi, nếu cuối đời có thể được văn phòng riêng thế này là Dư Tội quá hài lòng rồi, dù biết đó là ý nghĩ viển vông.
Cửa lại lần nửa mở ra, Hứa Bình Thu nách kẹp tư liệu đi vào, Dư Tội đưa mắt lên nhìn, lặng lẽ chờ đợi, thái độ ngoan ngoãn hơn ở trường cảnh sát nhiều.
“ Ái chà chà, không bất ngờ một chút nào à?” Hứa Bình Thu mỉm cười ngồi xuống vị trí cục trưởng:
Dư Tội hỏi ngược lại: “ Phải bất ngờ sao?”
“ Chẳng lẽ không, tôi chạy 200 km từ tỉnh thành tới đây đấy, trừ khi xảy ra đại án, chứ bình thường tôi không cần đích thân ra mặt đâu.” Hứa Bình Thu nói thật, tới tầng cấp như ông ta rồi không cần phải nói dối hay nghiêm mặt ra vẻ uy thế làm gì:
Dư Tội không rõ ý đồ đối phương, quyết định lấy bất biến ứng phó vạn biến: “ Tôi đoán được xử trưởng tới.”
“ Quan sát tốt, có phải nhìn thấy cái xe của tôi ở dưới kia đúng không ... Tôi chỉ tiện qua đường, nhớ nguyên quán của cậu ở đây, cho nên thuận tiện tới xem.” Hứa Bình Thu gật gù tán thưởng, quyết định của ông ta là đột xuất, trừ cục trưởng Lưu và lái xe ra thì không ai biết, sự tinh tường và sức phán đoán của Dư Tội làm ông ta rất hài lòng, hứng thú nhìn thêm vài cái.
Vừa xong cục trưởng Lưu cũng đã trình bày tình huống, hai cha con gian thương kia cố ý xô xe, sau đó cùng xung quanh bao vây định bắt chẹt, lý giải phần nào tính cách của Dư Tội, cha như thế thì sao mà trách được đây.
Cố tình đi xe vượt quá cửa hiệu, sau đó lùi lại đâm vào xe người ta, đối phương muốn nói lý cũng không nổi, vì chứng cứ rõ rành rành, nhà tôi ở đây, tôi đi lên kia làm gì, rõ ràng anh ở dưới đâm lên chứ không phải tôi lùi lại va phải, gian tới thế là cùng.
Nhưng nếu chàng trai này chỉ có một mặt gian trá, ông ta đã không xuất hiện ở đây.
“ Vậy chắc là cậu cũng đoán ra vì sao tôi có mặt ở đây rồi đúng không, nói ra xem nào.” Hứa Bình Thu xoa xoa tay hớn hở như đưa trẻ con:
Tất nhiên là biết, một vị xử trưởng mải phải đích thân đi chiêu mộ người, không ngại chạy 200 km tới một thành phố khác vào lúc giáp Tết thế này. Chỉ là y không tin, giống như đám bạn học đánh giá, mình là kẻ gian trà trộn vào đội ngũ cách mạng thôi, chẳng lẽ tổ chức giao phó trọng trách à, nghe nực cười. Dư Tội vào thế phòng thủ : “ Xử trưởng Hứa, tôi biết chú muốn tìm người làm việc gì đó hết sức trọng yếu... Nhưng không biết chú vì sao lại tìm tôi.”
Quả nhiên mình không nhìn nhầm người, Hứa Bình Thu gật gù: “ Cậu không nhìn ra ưu thế của bản thân hả?”
“ Có sao?”
“ Có chứ, đầu tiên là thể chất hơn người, chạy tốc độ vài km không thành vấn đề đúng không?”
“ Một chút, nhưng toàn trường cũng có vài người không kém hơn tôi là bao, chú có phải tìm người đi thi hội thao đâu.” Chỉ là không kém hơn thôi, Dư Tội có chút kiêu ngạo về mặt này:
“ Tố chất nghiệp vụ cũng là một phần quan trọng, cậu có thể đánh thắng tôi, nên nhớ tôi từng là giáo viên huấn luyện của tổng đội hình cảnh tỉnh đấy.” Hứa Bình Thu tiếp tục khen ngợi, tựa hồ sợ chàng trai có tâm thái phản nghịch rất mạnh này sẽ không đi vào đội ngũ mình chọn, lúc đó thì phiền nghìn quân dễ kiếm, một tướng khó tìm: “ Còn nữa, chủ nhiệm Giang còn phản ánh, nói rằng cậu năm nào cũng tích cực tham gia lao động công ích và nghĩa vụ lao động toàn tỉnh, điều này chứng tỏ tố chất chính trị rất cao.”
Ái dà, Dư Tội nghe mà ê răng, không thể để người ta hiểu lầm được, đến khi giao việc lại chẳng thề hoàn thành, Dư Tội vội thành thật khai báo: “ Không phải thế đâu, tôi làm thế chỉ vì được cộng thêm điểm thôi, không đủ điểm thì phải học lại, điểm cộng thì ít, điểm trừ thì nhiều, chỉ cần bắt được trốn đi chơi đêm một lần là trừ năm điểm, làm tình nguyện cả tuần mới được một điểm, tôi chẳng còn cách nào khác.”
Khụ khụ, Hứa Bình Thu đưa tay lên che miêng hắng giọng vài tiếng ổn định làm tâm thái, nói thế nào thì thằng bé này cũng có mặt đáng yêu, cứ như sợ người ta nghĩ mình quá ưu tú vậy: “ Vì sao cậu làm thế tôi không cần biết, tôi chỉ cần biết là chuyện gì cậu làm rất tốt, kết quả đó giáo viên trong trường đều phải thừa nhận ... Tôi không chơi trò đánh đố nữa, vào thẳng vấn đề nhé, cậu đoán đúng rồi, lựa chọn tinh anh chỉ là khói mù, tôi thực sự đang đi tìm người, dùng lời của cậu là, tìm người làm việc.”
“ Làm việc gì?” Dư Tội tập trung tinh thần:
“ Tôi cũng không biết, có điều dù biết tôi cũng không nói với cậu, chỉ có thể nói là sẽ phải trải qua vài tháng huấn luyện, huấn luyện xong sẽ phải đào thải một số, không phải ai cũng có thể vào được kế hoạch này.”