Phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của cảnh sát, cho dù cả học viên cũng được quán triệt tinh thần này, không nên hỏi thì không hỏi, Dư Tội không lên tiếng, trầm tư suy nghĩ.
Sự trầm mặc này làm Hứa Bình Thu thấy khó chơi, ông ta không thể từ biểu hiện của Dư Tội phán đoán ra suy nghĩ thực sự của y . So với tuyệt đại người cùng trang lứa, Dư Tội thiếu đi chút nhiệt huyết và lỗ mãng, xốc nổi của tuổi trẻ, thêm vào sự chững chạc và ưu tư không nên có, cùng sự cảnh giác cực kỳ đề phòng người khác. Trẻ không mẹ sớm trưởng thành mà, Hứa Bình Thu tin rằng, chỉ thêm vài năm nữa thôi, chàng trai này thành người tâm tư cực sâu.
Chàng trai này ưu tú hơn tất cả học viên mà ông ta từng gặp, có gần đủ mọi phẩm chất mà ông ta cần, nhưng cũng thiếu một thứ khiến ông ta e dè, vì thế Hứa Bình Thu nghiêm mặt nói: “ Cậu đã vào trưởng cảnh sát ba năm rưỡi rồi, cậu có lý giải được vinh diệu, trách nhiệm, trung thành và sứ mệnh của cảnh sát không?”
Dư Tội vẫn không trả lời, khỏi nói cũng biết mấy thứ này với Dư Tội quá xa vời, y làm cảnh sát là về quê làm bảo kê cho cha làm ăn, đơn giản vậy thôi.
“ Cậu nhất định cho rằng tôi sẽ dùng lý do này để yêu cầu cậu phải không, vậy thì cậu sai rồi, những thứ đó chính cả bản thân tôi cũng chẳng tin, đại bộ phận cảnh sát làm việc vì tiền lương và chức vụ. Đây là thời đại mà trung thành và vinh dự đã thành thứ mất giá, kém xa lợi ích và dục vọng ... Cậu đồng ý với tôi chứ?”
Dư Tội ngạc nhiên ngẩng đầu lên, giọng điệu này thật giống lúc đám bạn lúc chán đời cùng than phiền với nhau về cuộc đời, bất giác mỉm cười không bình phẩm.
Có điều Hứa Bình Thu tức khắc nắm được tâm lý của Dư Tội rồi, thực ra chàng trai này cũng có mặt giống đại đa số người trẻ không hề phức tạp: “ Được, chúng ta bàn chuyện thực tế, học viên lựa chọn lần này, tương lai làm việc ở tỉnh thành, tệ nhất cũng là ở các đại đội hình sự trực thuộc cục công an thành phố, không phải hợp đồng, mà là biên chế đàng hoàng, không phải qua thực tập, vấn đề sinh hoạt sẽ được tỉnh ưu tiên giải quyết. Đương nhiên, công tác sẽ gian khổ và nguy hiểm.”
“ Ngay cả có bị đào thải khỏi lựa chọn, các cậu cũng ưu tú hơn học viên bình thường, thấp nhất là vào đồn công an và đội hình cảnh địa phương, cảnh sát hợp đồng.”
Dư Tội tựa hồ động lòng rồi, tựa hồ đang tính toán xem vụ làm ăn này có lãi không, có bị ăn lẹm vào gốc không?
Hứa Bình Thu tiếp tục tăng thêm vốn: “ Tiểu Dư, chúng ta kỳ thực cùng là một loại người, đó là đều hiện thực, khác nhau là tôi đã vươn lên được rồi, còn cậu chỉ mới bước được nửa bước chân thôi, nhưng bây giờ điều kiện của cậu còn khó hơn.”
“ Nói một cách đơn giản, trường cao đẳng chuyên khoa này của tỉnh, mỗi năm tuyển gần một nghìn học viên mới, tỉ lệ lựa chọn là 1 chọi 300, thực sự đi vào được cái nghề cảnh sát chỉ chưa tới 70%, mà đại bộ phận là cảnh sát hợp đồng. Khóa của các cậu ít một chút, 684 người, nhưng năm nay có thể vào cương vị công tác, đoán chừng chưa được một phần ba.”
“ Cơ hội sẽ càng ngày càng khó đấy.”
Hiện thực bày ra đó, ý tứ rõ ràng, cậu không có cơ hội đâu, cho dù là có thì cũng phải tốn rất nhiều tiền mới có thể giải quyết được vấn đề.
“ Tiểu Dư, tôi cho cậu một cơ hội, nắm được lấy cơ hội này, cậu sẽ có xuất phát điểm cao hơn xuất thân của cậu, tương lai đi xa tới đâu sẽ bằng vào bản lĩnh của cậu, thế nào có hứng thú không?” Hứa Bình Thu ra sức cổ động:
“ Có!” Dư Tội cuối cùng cũng lên tiếng: “ Tôi rất hứng thú với đãi ngộ đào thải mà xử trưởng hứa hẹn.”
Ái chà, thằng nhóc này không dễ cắn câu, Hứa Bình Thu mỉm cười:” Vậy là cậu muốn gia nhập.”
“ Có thể cho tôi thêm thời gian không, tôi nghĩ kỹ đã.” Dư Tội dè dặt hỏi, y không dễ dàng bị người khác phỉnh phờ, nhưng đây đích thực là một cơ hội không dễ có được, y không muốn bỏ qua, nhìn vị cảnh sát trước mắt, cái lão này từ lúc gặp nhau ở trường, từng bước từng bước đều là cạm bẫy, mình mà nhảy vào thì khóc không kịp:
“ Được, không thành vấn đề.” Hứa Bình Thu thần bí nói: “ Tôi đảm bảo với cậu, kỳ huấn luyện này khác với bất kỳ cuộc huấn luyện nào trước kia, rất thú vị, chứ không khô khan buồn chán như ở học viện đâu, nếu cậu không tham gia, sẽ mãi mãi không biết đó là gì. Khóa cậu đã có rất nhiều người tham gia .... Ở đây tôi có bản hợp đồng bảo mật, bên trong có phương thức liên hệ của tôi, cậu bỏ thời gian ra xem cho kỹ. Ngày lên đường là mùng 8 tháng 2, tức là mùng 3 Tết, trước đó, nếu tôi không nhận được chữ ký của cậu, coi như không có chuyện gì xảy ra, nếu cậu gia nhập sẽ mau chóng thu được an bài hành trình ... Giờ cậu có thể về được rồi.”
“ Vâng, tôi sẽ sớm có câu trả lời.” Dư Tội đứng lên kính lễ, kỳ thực y muốn hỏi, ông nói có giữ lời không, nhưng lại không dám hỏi, địa vị hai bên chênh lệch quá nhiều, quay lưng đi rồi, nhưng cơ hội này đúng là quá hiếm có, nhớ tới nữ sinh có khuôn mặt gầy gò, mũi có vài chấm tàng nhang đáng yêu, lúc nào cùng một vẻ u ám sầu khổ.
Lấy dũng khí, quay lại nhìn Hứa Bình Thu:” Xử trưởng Hứa, tôi có thể đưa ra một yêu cầu không?”
“ Yêu cầu à?” Hứa Bình Thu cười phá lên: “ Tiểu Dư à, Tiểu Dư, cậu đề cao bản thân quá rồi đấy, đúng, tôi rất coi trọng cậu, nhưng cậu cũng chỉ là một trong số nhiều người nhận được đề nghị của tôi ... Ài, thôi được, nói thử xem cậu muốn gì!”
“ Tôi muốn tiến cử một người.” Dư Tội đứng nghiêm:
“ Ai?” Té ra không phải yêu cầu vì bản thân, Hứa Bình Thu hứng thú hỏi:
“ Chu Văn Quyên.”
“ Ồ, là cái cô bé sợ súng ấy à?” Hứa Bình Thu nhìn Dư Tội với ánh mắt kỳ quái:
“ Vâng!”
“ Chính là cô bé ấy à?”
Ánh mắt Hứa Bình Thu có chút khác thường, ông ta vẫn nhớ, nữ sinh đó muốn tố chất không có tố chất, tướng mạo miễn cưỡng coi là ưa nhìn thôi. Mặc dù nữ cảnh sát được tuyển là vì đa phần để cân băng giới tính, nhưng cũng không thể tuyển dụng một cô gái làm bình hoa cũng không quá hợp cách như thế.
Có điều là người từng trải, Hứa Bình Thu không thẳng thừng từ chói, một chàng trai như Dư Tội, khi đưa ra yêu cầu lại vì người khác, sẽ không đơn giản: “ Cho tôi biết nguyên nhân được không?”
“ Nhà cô ấy rất nghèo, không khác tôi là bao, từ nhỏ sống trong gia đình đơn thân, ngay cả tiền học cũng là do đi làm công, đi vay mượn mà có.”
“ Cậu nên rõ, cơ quan công an không phải cơ cấu từ thiện, tôi chỉ là một xử trưởng, không phải cục trưởng, toàn quốc có bao nhiêu gia đình nghèo cần cứu trợ, chí ít phải vài nghìn vạn, phải không?” Hứa Bình Thu nghiêm khắc nói:
“ Cô ấy không cần ai cứu trợ hết, cô ấy chỉ cần một cơ hội.” Dư Tội có chút không vui, giọng dõng dạc:
“ Cậu thấy cô bé đó được sao, hình sư chủ yếu là ra thực địa, cậu biết tính chất công tác chứ?”
“ Cô ấy chắc chắn làm được.” Dư Tội khẳng định:
“ Vì sao?”
“ Vì cô ấy không có lối thoát nào cả, nếu như có người cho cô ấy một cơ hội, cô ấy sẽ dùng cả tính mạng của mình làm cho thật tốt.” Dư Tội nhận ra Hứa Bình Thu không tin, bổ xung: “ Lần tuyển chọn này của xử trưởng chẳng phải là vì muốn chọn người lên tuyến đầu liều mạng sao? Không phải là muốn tìm những người căn bản không có đường ra nào như chúng tôi sao? Nếu có lựa chọn khác, ai mà đi theo xử trưởng chịu khổ cực? Tôi dám cá những học viên như An Gia Lộ, Giải Băng, Lý Chính Hoành không cần chú giúp, cha mẹ họ tự trải đường rồi, chú chẳng thèm tìm họ đúng không? ”
Hứa Bình Thu trừng mắt lên, Dư Tội biết mình lỡ lời rồi, đi hơi xa rồi, rối rít cáo từ chuồn khỏi văn phòng cục trưởng.
Từ trên cửa sổ, Hứa Bình Thu đăm chiêu nhìn theo chiếc xe chở hàng rời khỏi cổng, đột nhiên báo có tin nhắn, vừa cầm lên xem thì nội dung là :" Tôi là Dư Tội, Chu Văn Quyên làm công ở hiệu Dương Tạp Hác Gia đường Cổ Lâu!"