“ Vâng ạ … À phải rồi, xử trưởng Hứa, mấy người anh giới thiệu, ví dụ Dư Tội, thời gian xuống cơ sở của cậu ta đã hết, về lý luận nên an bài công tác mới, nhưng bây giờ chưa có đơn vị nào nhận ... Tôi cũng không thể tìm thấy cậu ta ....” Sử Thanh Hoài không muốn người này, lý thuyết thì rất phù hợp, có bản lĩnh rèn từ cơ sở mà ra, có tính bổ trợ cao với những người phái trường lớp. Song tìm hiểu mới biết chàng cảnh sát này gây tranh cãi lớn, có tiền án chống đối cấp trên, rất có khả năng bị bàn tay vô hình nào bóp chặt vận mệnh rồi, khéo léo nhắc nhở người này không hợp:
“ Chuyện này để tôi xử lý, tôi biết cậu chưa hoàn toàn tin lời tôi, cậu có thể ra thực tiễn thử nghiệm, bây giờ người vừa có năng lực lại có tinh thần cống hiến không nhiều, sẽ tốn công đấy ...” Hứa Bình Thu lại xoa cằm, cơn nghiện lên rồi, mỗi lần gặp vấn đề khó giải quyết là lại một lần thử thách quyết tâm cai thuốc của ông:
Vấn đề cần suy nghĩ rất nhiều, huấn luyện tiền kỳ, thực chiến hậu kỳ, rồi thì kinh phí, còn có vấn đề thủ tục đãi ngộ cho người được chọn nữa, không riêng vấn đề cá nhân Dư Tội, suy nghĩ tới mức Sử Thanh Hoài lặng lẽ rút ra cũng không phát hiện ...
Trong lòng nghĩ là làm, Sử Thanh Hoài không để lãng phí chút thời gian nào, bắt tay ngay vào việc chiêu mộ thành viên cho tiểu tổ chi viện của mình.
Khi Sử Thanh Hoài từ khoa pháp chế cục công an đi ra thì lòng hết sức, đáng tiếc ngay mục tiêu đầu tiên mà lời Hứa Bình Thu đã được chứng minh, hơn nữa hiện thực càng tàn khóc hơn hắn nghĩ.
“ Cám ơn, không hứng thú.” Đó là câu trả lời của Trương Khải Phong, gọn gàng dứt khoát, không để lại đường lui nào hết:
Sử Thanh Hoài đã rất trịnh trọng giới thiệu toàn bộ kế hoạch cho đối phương nghe, thái độ tôn trọng hết mức, để rồi nhận được câu trả lời phũ phàng như thế. Hắn chú ý quan sát vẻ mặt đối phương, lãnh đạm, hời hợt, giống đại đa số người quen ngồi văn phòng, nhin ai cũng thấy phiền, đừng hi vọng họ có thể thay đổi.
Trong lý lịch người là sinh viên tốt nghiệp trường danh tiếng, tuổi trẻ tài cao, đáng lẽ phải tinh thần xông pha mạo hiểm mới đúng, dù sao họ đâu giống những người không lý tưởng mục tiêu, vào ngành này chỉ ăn lương.
Thế nhưng thực tế còn tệ hơn, mục tiêu và lý tưởng thì có thật, đó là công việc an nhàn, có quyền lực địa vị, Sử Thanh Hoài lên xe thở dài, chuyện tốt như thế mà mãi không tìm được người hưởng ứng.
“ Bác Vu, bác nói xem người trẻ tuổi giờ nghĩ cái gì vậy?” Sử Thanh Hoài lòng ấm ức tâm sự với người lái xe già được bên hậu cần phái cho:
Bác Vu liếc qua gương chiếu hậu:” Thì nhà cửa, tiền bạc chứ sao.”
“ Đó là mục tiêu chung chung, ý tôi nói là, dù sao cũng là cảnh sát, phải có thứ khác với người bình thường chứ?”
“ Đương nhiên là có, cảnh sát so với người thường muốn mua xe mua nhà càng khó khăn hơn, lương quá ít, kiếm thu nhập xám thì hệ số nguy hiểm cao bằng mấy người thường.” Bác Vu cười, anh chàng làm việc ở sở công an tỉnh e không rõ nỗi khổ của dân gian: “ Khoa trưởng Sử, cậu gặp được đợt góp vốn xây nhà lần cuối nên không thấy cảm giác gì, bây giờ ở chỗ bình thường thì 1 m2 phải sáu bảy ngàn, làm cảnh sát lương vài nghìn, còn ăn ăn uống uống, tiết kiệm vài chục năm mới mua được nhà. Công tác thì mệt, trực ban nhiều, nghỉ ít, cơ hội kiếm thêm thu nhập là gần như không có, mà kiếm chút thu nhập xám mà không có chỗ đỡ bên trên thì nơm nớp lo sợ ...”
Xe đi xa dần, khó khăn được liệt kê chưa hết, Sử Thanh Hoài càng nghe càng thấy nhãn quang của Hứa Bình Thu độc đáo thế nào, ít nhất nhìn một cái ra vấn đề, còn mình chỉ là bàn việc quân trên giấy.
Hắn đột nhiên sợ hãi, bi quan tới mức nghĩ e rằng muốn tuyển bác Vu vào kế hoạch này người ta cũng chẳng thèm đi, vì thế hắn quyết định đổi mục tiêu, không gặp người hắn chọn mà gặp người Hứa Bình Thu chọn.
Mang theo lo lắng trùng trùng tới phân cục ở ngoại thành, khi xuống xe cố gắng điều chỉnh lại khuôn mặt, che đấu đi lo câu, lần này càng hay, người muốn tìm không có mặt, một vị đồng chí cùng phòng chỉ chỗ, xe lại quay ngược về thành phố đi mười mấy km đỗ lại trước một tòa nhà vừa trang trí.
Tào Á Kiệt, nam, 31 tuổi, phó khoa trưởng trị an, tham gia kiến thiết công trình Thiên Võng giai đoạn ba.
Người thế này ở hệ thống công an không nhiều, vậy mà cấp bậc dừng ở vị trí phó khoa trưởng mãi, khi Sử Thanh Hoài xem lý lịch còn hoài nghi đây thuộc loại người tài u uất bất đắc chí. Có điều tìm hiểu mới biết là mình sai lớn, mấy lần được điều về thành phố, hắn không đi, vì ở đơn vị cũ có thể tiêu diêu ra ngoài làm ăn, còn là tổng đại lý cho một thương hiệu thiết bị giám sát.
À đương nhiên là ông chủ đứng phía sau thôi, trong danh sách đăng ký công ty, không có cái tên Tào A Kiệt.
Người như vậy, loại lợi dụng quyền lực kiếm lợi riêng, cái loạt nhận lương không làm việc, Sử Thanh Hoài cực kỳ căm ghét, nếu chẳng phải xử trưởng Hứa chọn thì hắn căn bảm không thèm cân nhắc tới.
Men theo tầng lầu còn mùi sơn chưa tan hết, rút điện thoại liên hệ, bên kia là giọng nam trung rất tinh thần:
“ Xin chào, tôi là Tào A Kiệt, nếu canh cần thiết bị giám sát có thể liên hệ trực tiếp với người quản lý ở công ty, hiện giờ tôi đang ở công trường.”
“ Tôi không cần thiết bị giám sát nhưng tôi đang có mặt ở công trường.” Sử Thanh Hoài trả lời, giọng có hơi khô khan:
Qua vài câu, đối phương cúp điện thoại chạy ra, Sử Thanh Hoài nghe thấy tiếng bước chân của hắn, rẽ qua cầu thang liền thấy chân dung rồi, áo vest trang trọng, lông mày rậm mắt sáng, da hồng hào, bước chân khỏe khoắn, mặt tinh thần, tới một cái nhiệt tình bắt tay:” Xin lỗi, xin lỗi khoa trưởng Sử, tôi bận quá không ở đơn vị được, hay là chúng ta tới trà lâu nói huyện đi?”
“ Không cần, anh đứng khách khí.”
“ Không phải khách khí, anh là lãnh đạo cấp trên, sao có thể di tìm tôi như thế, gọi một cú điện thoại là tôi chạy tới ngay.”
“ Cái gì mà lãnh đạo, chúng ta điều là khoa trưởng nhỏ ...” Đối phương niềm nở quá mức làm Sử Thanh Hoài đâm lúng túng, hiểu ra, người này giỏi xã giao:
“ Sao như được, anh ở trên sở, tôi ở dưới phân cục, dù xưng hồ giống nhau nhưng cấp bậc thì khác nhau như trời với đất ...”
Sử Thanh Hoài khó khăn làm mới kiếm được cơ hội để nói vào công việc: “ Chuyện đơn giản lắm, tôi không làm lỡ thời gian của anh đâu, mười phút thôi, anh xem tài liệu này.”
Hai người đứng trong một căn phòng trống, Tào Á Kiệt nghi hoặc xem kế hoạch phác thảo, dáng vẻ rất chuyên tâm, cứ tưởng là lãnh đạo cấp trên tới tìm, muốn nhờ giải quyết việc riêng, ví như bố trí việc làm cho thân thích nào đó, nếu là chuyện nghiêm túc như thế, hắn thu bản mặt thương nhân lại.
Đúng là một thương nhân, Sử Thanh Hoài rất hoài nghi, rốt cuộc ở cơ sở còn có bao nhiêu đồng chí mặc cảnh phục làm việc riêng thế này.
Rất nhanh đã xem xong, Tào A Kiệt nhíu mày:” Đây là lực lượng phản ứng nhanh, chi viện cho những địa phương gặp vụ án đột phát, vượt địa bàn đúng không?”
“ Đúng.” Sử Thanh Hoài gật đầu, nhận thức của đối phương rất nhạy bén:
“ Tốt, phải có lực lượng thế này từ lâu rồi mới đúng, vụ án giờ không đơn giản như trước, mà tổ chức phối hợp đơn vị thì cần giai đoạn làm quen, thế nên sẵn một tiểu tổ đa năng thế này là vô cùng thiết yêu.” Tào Á Kiệt xem xưng rất hưng phấn:” Khoa trưởng Sử, anh cứ yên tâm, thiết bị, địa điểm, chúng tôi sẽ cung cấp hết ... Cho dù là các loại thiết bị kỹ thuật thông tin nhanh, tôi cũng có thể làm một báo cáo chi tiết lên sở, đúng rồi, ở ngoài tuy đồn tôi là cảnh sát kinh doanh, đó là lời đồn thôi, đây là chuyện làm ăn của người bạn, do tôi có chút kiến thức liên quan, cho nên tới hỗ trợ.”
Chột dạ, lấy lòng, nếu chuyện riêng thì dễ nói, nhưng là chuyện công thì Tào A Kiệt không dám nói bừa.